Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 23 : Thương tuyệt tình thệ
Ngày đăng: 01:35 19/04/20
Lúc này ở trên đỉnh núi ngoài Tây Xuyên thành, một nam tử trung niên thân hình to lớn bình tĩnh thong dong bước đi, một thân y phục hắc sắc được cắt may cực kì vừa vặn, trong tay áo bên trái ẩn ẩn lộ ra một ít tia sáng phản quang màu bạc của “Kim Chúc bao tay”, không rõ lắm rốt cuộc là được làm từ vật liệu gì, đi được một hồi nam tử trung niên đột nhiên dừng lại cước bộ, nín thở nghe ngóng một trận, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt hướng vào rừng cây, quả nhiên nhìn đến một người nam nhân tuổi còn trẻ đang luyện công, một cây trường thương vũ uy vũ sinh theo động tác của chủ nhân mà bay lượn trong không trung, khiến người ta hoa cả mắt. Nhìn một hồi, nam nhân trung niên lắc đầu, thuận tay nhặt lên một viên đá nhẹ nhàng bắn qua, chỉ thấy viên đá kia nhanh chóng bay về phía trước, như là mũi tên rời cung thẳng tắp hướng về phía nam nhân trẻ tuổi kia.
Chu Mộ nguyên bản đang luyện thương pháp luyện đến phiền não, nghĩ rằng mình chọn Nguyệt Thương pháp này ba chiêu cuối cùng có phải hay không có vấn đề, như thế nào chính mình luyện như thế nào cũng luyện không được, đang lúc rối rắm, đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một tiếng xé gió, một vật nào đó hướng phía mình bay đến, nhất thời trong lòng cả kinh, theo bản năng giơ lên thương đạp chân một cái xoay người, quay đầu lại vừa thấy, một viên đá nhỏ “Ba” một tiếng mạnh mẽ va vào lưỡi thương rơi xuống.
“Ngươi là ai ?” Chu Mộ căm tức nhìn nam nhân trung niên trước mắt :“Tại sao đánh lén ta !”
“Ai đánh lén ngươi .” Nam nhân trung niên nín cười :“Ta là nhìn thấy ngươi luyện công nhưng không thành, mới đến giúp ngươi .”
“Giúp ta?” Chu Mộ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại , liền nhìn thấy tay phải nam nhân trung niên giương lên, ba viên đá thẳng tắp hướng về phía ba chỗ đại huyệt đạo của mình mà cấp tốc bay tới, cuống quít thả người nhảy về phía sau, cắn răng vung lên tay phải, tình thế cấp bách khiến Chu Mộ không biết phải tránh làm sao đành đem đại tuyệt chiêu “Thanh phong Minh Nguyệt” cùng “Nguyệt Dạ hoa triêu” của mình ra, động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhưng dù là như thế, cuối cùng vẫn bị một viên đá đánh trúng đùi phải, khiến Chu Mộ rơi trên mặt đất đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Có thể tránh thoát hai viên đá, ngươi cũng không tồi .” Nam nhân trung niên vỗ vỗ bả vai Chu Mộ , Chu Mộ mặt nhăn nhó tỏ vẻ không phục, trong lúc vô ý lại thoáng nhìn đến Kim Chúc bao tay trên tay trái của nam nhân trung niên , không khỏi ngẩng đầu cả kinh nói :“Khóa hầu thủ…… Tiền bối chẳng lẽ là cha của tiểu ngốc tử ?”
Lãnh Úy trừng mắt :“…… Ngươi mới là ngốc tử, bảo bối của ta tuy võ công không tốt, nhưng là y thuật rất tốt ! Ai giống ngươi, võ công không tốt, y thuật lại càng không !”
“Lãnh tiền bối nói phi thường có đạo lý, nghe ngài nói chuyện một buổi, sẽ không cần phải đọc sách nữa a ! Vừa rồi có phải là chiêu thức Thể hồ quán đính trong truyền thuyết không ?” Chu Mộ chân chó nịnh nọt nói :“Ta là bằng hữu của Tịch Chiếu, ngài là cha của y cũng như là cha của ta, không bằng lão nhân ngài thuận tiện giúp ta, đem chiêu thức cuối cùng của Nguyệt Thương pháp luyện thành đi ?”
Lãnh Úy hắc hắc cười :“Muốn làm đồ đệ của ta? Được a, lễ bái sư linh tinh ngày khác nói sau, ngươi nói ngươi là bằng hữu của Tịch Chiếu , vừa đúng lúc, mang ta đi tìm nó.”
“Được.” Chu Mộ vui vẻ đáp ứng, mang theo Lãnh Úy hướng phía hoàng cung đi, tâm nói chờ luyện xong Nguyệt Thương pháp, chuyện đầu tiên là phải đem tên Hứa Tư Đình kia đánh cho răng rơi đầy đất !!
Trong Nhạ Phong điện, Lãnh Tịch Chiếu nhìn Tô Thuỷ ôm tỳ bà đàn trên đài mà ngây người, thật lâu sau, quay đầu hỏi Hứa Tư Đình bên cạnh :“Ngươi cảm thấy nàng đẹp không? Hẳn là sẽ có rất nhiều người thích nàng đi ?”
Hứa Tư Đình híp mắt nhìn nhìn, tâm thầm nói đẹp thì có đẹp , nhưng vẫn là không bằng thiếu gia nhà mình.
Lãnh Tịch Chiếu thấy Hứa Tư Đình không nói lời nào, mặt liền mếu máo, quả nhiên là Giang Nam đệ nhất hoa khôi, ngay cả Tư Đình đều nhìn đến ngây người……
Khi Tây Đằng Phong đến, ca múa đã đổi thành xiếc ảo thuật, Tây Đằng Phong cũng không hướng Tây Đằng Lâm hành lễ, vừa tiến đến liền tùy tiện ngồi vào một cái bàn trống, tự động rót rượu rồi uống , Tây Đằng Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, lười nhìn hắn, quay đầu nhìn màn xiếc ảo thuật đang diễn trên đài, đột nhiên liền cảm thấy trước mắt một đạo lam quang chợt lóe, một đoạn phi tiêu thẳng tắp hướng Tô Thủy bay qua.
Tây Đằng Lâm nhấc chân đi trở về, quang mang trong mắt dần dần trở nên âm hàn —– Tây Đằng Phong, lần này ta muốn ngươi phải chết.
Trở lại địa lao giam giữ thích khách, thủ hạ đưa cho Tây Đằng Lâm một xấp giấy :“Thưa, là…… Nhị vương tử phái người làm, mục tiêu là Tô cô nương cùng Lãnh thiếu gia.”
“Truyền lệnh, Tây Đằng Phong lập mưu phạm thượng, mưu toan phản nghịch, tội không thể tha, lột bỏ tước vị, lập tức bắt giữ !” Tây Đằng Lâm trầm giọng ra lệnh, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục đợi được tới lúc Tây Đằng Phong nhịn không nổi nữa, đã có thể thay mẫu phi cùng huynh đệ báo thù rửa hận rồi, nhưng là rốt cuộc cũng không có cách nào cao hứng , chỉ hận chính mình vì cái gì tính toán nhiều năm như vây, không thể bảo hộ Tịch Chiếu cũng liền thôi, cư nhiên còn thất thủ khiến y bị thương, ngay cả chính mình cũng không thể tha thứ chính mình, làm sao có thể hy vọng y tha thứ chứ ?
Trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu bởi vì mất máu quá nhiều cùng đau đớn lợi hại, nằm ở trong lòng Lãnh Úy không bao lâu liền mê man ngủ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?” Lãnh Úy nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đã ngủ ngon , liền cùng Hứa Tư Đình đến ngoại thất.
Hứa Tư Đình nhíu mày :“Thiếu gia lần này là tới thay Hoàng Thượng dự thọ yến của Tây Đằng vương , không có đạo lý gì lại cùng người khác kết thù oán, nhưng là hôm nay những người đó rõ ràng chính là hướng về phía thiếu gia.”
“Xú tiểu tử Hoa Thiên Lang kia gần đây có phải không có tiền hay không , cư nhiên dám phái con ta đến làm cái chuyện đồ bỏ này ?” Lãnh Úy nhíu mày.
“Ách……” Hứa Tư Đình lắp bắp, cảm thấy chuyện tình của thiếu gia với Tây Đằng Lâm vẫn là không nói thì tốt hơn, vạn nhất sư phụ giận dữ đem Tây Đằng Lâm giết liền thảm , dù sao cũng là tân Tây Xuyên vương thượng, vì thế tròng mắt chuyển chuyển :“Đại khái là Hoàng Thượng sợ thiếu gia ở trong hoàng cung lâu , bị đè nén quá nhiều đi.”
“Bị đè nén cái rắm !” Lãnh Úy trừng mắt :“Tịch Chiếu thích nhất chính là ở nhà đọc sách nghiên cứu thảo dược , để cho nó xuất môn thì mới là ủy khuất nó, cả ngày phơi nắng phơi sương, nhìn xem đều đen thành cái dạng gì rồi !”
“Ách……?” Hứa Tư Đình không thể nói gì, đời này hắn còn chưa có gặp qua ai so với Lãnh Tịch Chiếu còn trắng nộn nộn hơn nha…….
“Chuyện này chờ vết thương Tịch Chiếu tốt lên rồi nói sau.” Lãnh Úy khoát tay :“Thư tín gởi ta nói rằng bằng hữu của đại Lâm ( tức Lâm Hạo Phong đoá^^ ) bị khóa hầu thủ đả thương, là chuyện gì xảy ra? Khóa hầu thủ ta đời này chỉ dạy qua ba người, Hoàng Thượng, tiểu Lâm ( tức là Lâm Hạo Dương đoá^^ ), còn có ngươi, ai làm ?”
“Là Hoàng Thượng.” Hứa Tư Đình cười khổ :“Ngài đi nhìn xem thì sẽ biết, Lâm đại ca ở trong thành mua sẵn nhà ở, không bằng chúng ta đi trụ ở đó vài ngày đi, Tây Xuyên hoàng cung này , e là thiếu gia sẽ không bao giờ muốn ở đây nữa.”
Ngay tại lúc đoàn người Lãnh Úy ngồi xe ngựa theo cửa hông ra khỏi cung, Tây Đằng Lâm vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm nhìn thị vệ tiến đến báo tin :“Lặp lại lần nữa.”
“Khởi bẩm Vương Thượng, Tây Đằng Phong như là sớm có chuẩn bị…… Đã chạy thoát.”