Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 45 : Tâm duyệt quân hề

Ngày đăng: 01:35 19/04/20


Nghe thấy câu hỏi của Lãnh Úy, Tây Đằng Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hành tung của Hiệp Lưu Thương luôn bất định, nếu không phải có quen biết, chính mình chắc chắn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm được Lãnh Tịch Chiếu , Lãnh Úy chắc chắn không thể không biết điểm này.



“Hắn là nghĩa tử của mẫu hậu ta.” Tây Đằng Lâm nói:“Năm năm trước, mẫu hậu ta tới Trung Thổ thăm người thân, nửa đường gặp nạn, trong lúc vô ý được Hiệp Lưu Thương cứu, lúc ấy hắn bởi vì đắc tội hơn mười môn phái của võ lâm Trung Nguyên, đang bị người đuổi giết, vì thế mẫu hậu ta liền dẫn hắn trở về Tây Xuyên, ở đó một thời gian.”



“Hắn hiện tại ở đâu?” Lãnh Úy nói.



“…… Hắn bắt cóc Tiểu Tịch, chính là bởi vì Trương Cẩm Vinh xuất ra ngân lượng sai khiến mà thôi.” Tây Đằng Lâm do dự một chút:“Cũng không phải là hắn cố ý muốn hại Tiểu Tịch.”



“Triều đình phái mấy trăm thị vệ cũng không tìm được hắn, ngươi lại biết rõ ràng hắn ở đâu.” Lãnh Úy nói:“Ở trên giang hồ hắn là sát thủ nổi danh, lần này cư nhiên dám bán đứng kim chủ, người nghĩa đệ này của ngươi thật đúng là biết cho ngươi mặt mũi.”



“Ta cùng hắn xác thực có một chút khúc mắc, bất quá là chuyện đã qua, lúc trước là ta sai, thỉnh sư phụ tha cho Hiệp Lưu Thương lần này.” Tây Đằng Lâm khe khẽ thở dài: “Chuyện đã qua cũng không thay đổi được, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta nhất định sẽ không làm tổn thương Tiểu Tịch.”



“Lời ngươi nói, tự mình nhớ rõ.” Lãnh Úy chắp tay sau lưng chậm rãi đi trở về:“Nhắc nhở ngươi một câu, hắn là khâm phạm của triều đình, ngươi cũng nên suy nghĩ cho lập trường của Tịch Chiếu.”



Tây Đằng Lâm nhắm mắt, nhớ tới chuyện tình bốn năm trước, trong lòng một trận phiền muộn, nâng tay hung hăng bổ về phía thân cây đại thụ bên cạnh, thân cây nứt ra, ầm ầm ngã xuống đất.



Thành Bắc, Hiệp Lưu Thương sáng sớm tỉnh lại, kinh hoảng nhìn thấy bội kiếm của mình bị người bẻ thành ba khúc đặt ở bên giường.



Có người bẻ gãy Xích Tiêu kiếm của mình, mà chính mình còn hồn nhiên ngủ không hay biết, đương kim võ lâm có thể làm chuyện này bất quá chỉ có mười người, Hiệp Lưu Thương cười khổ, Lãnh Úy nếu muốn giết mình, sợ là mình đã sớm đã chết mấy chục lần, lần này xem như cảnh cáo sao?



Quan phủ, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào trên bàn lười biếng đánh ngáp.



“Lát nữa khởi hành, ngươi muốn mua điểm tâm mang theo ăn ở trên xe ngựa hay không?” Tây Đằng Lâm xoa đầu y.



“Phụ thân đã mua nhiều lắm rồi.” Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Lý đại nhân vừa rồi cũng tới hỏi ta …… Ta cũng không phải thùng cơm, tại sao một người hai người đều tới hỏi ta có muốn ăn hay không chứ  ?.”



“Mọi người này không phải thấy ngươi gầy hay sao, muốn nuôi béo ngươi.” Tây Đằng Lâm bị chọc cười.



“Ngươi chê ta gầy sao?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi hắn.



“Không chê.” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Cảm giác lúc ôm rất tốt, nhỏ nhỏ mềm mềm .”



“Khụ khụ!” Lãnh Úy vừa vào cửa thì nghe thấy những lời này, vì thế bất mãn giả bộ ho khan.



Lãnh Tịch Chiếu đỏ mặt, nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn giả chết.



“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm xấu hổ cười cười.
Hứa Tư Đình dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mộ, nghĩ nghĩ, mình vẫn nên mặc y phục cũ ra cửa.



Chu Mộ thực vừa lòng.



Đến Lục phủ, Lục Hằng quả nhiên ở cửa đứng nghênh đón.



“Chu công tử cũng đến đây sao.” Lục Hằng cười tươi :“Mau vào, mau vào.”



Chu Mộ khóe miệng giựt giựt, đuổi theo đi song song cùng Hứa Tư Đình.



Đến nhà ăn, đã sớm có một đống người ở đó chờ, giới thiệu một hồi, đơn giản là chút họ hàng xa, cuối cùng là một tiểu nữ tử quần áo đạm sắc, nhưng vẫn vô cùng thanh nhã.



“Vũ Hân, mau gọi Tư Đình ca ca.” Lục Hằng thúc giục nữ nhi nhà mình.



“Tư Đình ca ca.” Lục Vũ Hân ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn Chu Mộ ở kế bên.



Chu Mộ vô ý liền cùng Lục Vũ Hân đối mắt, sửng sốt.



Lục Vũ Hân cúi đầu, hai má nóng lên.



Vì thế, Hứa Tư Đình trong lòng liền khó chịu, tiểu phiến tử này đến chỗ nào cũng có thể câu nhân được!!!



“Mau ngồi mau ngồi.” Lục Hằng cũng hiểu được không khí có chút xấu hổ, nhanh nhảu bắt đầu cùng Hứa Tư Đình nói chuyện phiếm.



Chu Mộ cúi đầu ăn đồ ăn, thầm nói thảm rồi, ta lại bị nữ nhi người ta coi trọng , sớm biết thế sẽ không đến đây……



Hứa Tư Đình vươn tay giúp Chu Mộ gắp thật nhiều món ăn y thích ăn cùng nước mật nếp, tâm nói nếu đem tiểu phiến tử nuôi béo lên, có phải người coi trọng y có thể ít một chút hay không?.



“Thế chất à.” Cơm ăn đến một nửa, Lục Hằng đột nhiên nói:“Ngày mai chính là sinh thần năm mươi tuổi của ta , không biết ngươi có thể nể mặt ta, đến uống ly rượu không?”



“Tất nhiên là ta phải tới.” Nói đến mức này, Hứa Tư Đình vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt.



Lục Hằng cười ha ha:“Chu công tử cũng đến đi.”



Chu Mộ gật đầu, tâm nói người nhà này ai cũng cười thật giả tạo….