Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 50 : Vô ý sơ sẩy

Ngày đăng: 01:35 19/04/20


Một nơi khác, đoàn người Lãnh Úy ra roi thúc ngựa, cũng rốt cục chạy tới Tương Nguyệt thành.



“Đừng đùa, ngươi đã ôm nó suốt đoạn đường , không chán sao?” Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ sờ sờ đầu Lãnh Tịch Chiếu, ba ngày trước y không biết ở đâu nhặt được một tiểu thanh xà, sau đó vẫn luôn ôm nó ở trong tay, không cho người khác đụng vào.



“Đây là Thanh ngọc xà, cực kì hiếm, bình thường cầu cũng cầu không được .” Lãnh Tịch Chiếu thật cẩn thận đút tiểu thanh xà uống nước:“Nó bây giờ còn nhỏ, chờ lớn lên một chút sẽ sản sinh nọc độc, cực kì trân quý .”



“Trân quý như vậy…… So với ta còn trân quý hơn ?” Tây Đằng Lâm nói lời buồn nôn hề hề chồm qua hôn y.



Tiểu thanh xà hướng Tây Đằng Lâm phun ra cái lưỡi màu tím, nhìn thật hung, sau đó nhanh chóng lấy lòng quay về trong tay Lãnh Tịch Chiếu.



“Đương nhiên so với ngươi quý hơn, nước miếng của ngươi không thể chữa bệnh.” Lãnh Tịch Chiếu hì hì cười.



Tây Đằng Lâm hí mắt, vươn tay muốn bắt lấy Lãnh Tịch Chiếu.



“Phụ thân cứu mạng !!!!” Lãnh Tịch Chiếu bổ nhào ra ngoài xe ngựa nhào vào lòng Lãnh Úy.



Lãnh Úy tiếp được Lãnh Tịch Chiếu thì thực bất đắc dĩ, hai cái tiểu hài tử này lại liếc mắt đưa tình.



“Phụ thân, đợi lát nữa vào trong thành thì đi tìm hiệu thuốc bắc nha, ta muốn mua chút dược cho Tiểu xà.” Lãnh Tịch Chiếu một bên nói một bên vuốt vuốt tiểu thanh xà.



“…… Ngươi nói nó là xà vương, sẽ không cắn ngươi chứ?” Lãnh Úy có chút lo lắng:“Nếu không, phụ thân giúp ngươi rút nọc răng của nó?”



Tiểu thanh xà nghe vậy khè lưỡi một cái, nhảy lên chui vào trong tay áo Lãnh Tịch Chiếu.



“Không cần!!” Lãnh Tịch Chiếu thực buồn bực:“Sao mà ngươi cùng Lâm Lâm đều không thích nó, Thanh ngọc xà là động vật có linh tính , nó không có việc gì thì cắn ta làm gì? Rút nọc răng của nó rồi thì nó với rắn bình thường còn có cái gì khác nhau.”



Rắn con nghe vậy bất mãn ló ra ngẩng đầu kháng nghị — lão tử so với đám rắn tầm thường kia soái hơn nhiều !!


Hứa Tư Đình nghe vậy sửng sốt, dường như là do dự.



Chung quanh toàn là hoa, màu đỏ như máu, vô cùng xinh đẹp mà lại quỷ dị, cành hoa vươn dài mãi, dần dần đem Hứa Tư Đình quấn quanh.



Chu Mộ cảm thấy sốt ruột, mạnh mẽ cựa quậy, từ trên giường ngồi dậy.



“Tiểu Mộ, ngươi tỉnh.” Vẫn canh giữ ở một bên Hứa Tư Đình thấy thế nhẹ nhàng thở ra, thay y lau mồ hôi lạnh trên đầu, ôn nhu hỏi:“Làm sao vậy?”



Chu Mộ còn chưa lấy lại tinh thần sau giấc mông vừa rồi, không chớp mắt nhìn Hứa Tư Đình.



“Tiểu Mộ?” Hứa Tư Đình đau lòng nắm lấy tay y.



Trên tay truyền đến hơi ấm áp mà lại kiên định, Chu Mộ phục hồi tinh thần lại, sống chết ôm lấy Hứa Tư Đình.



“Làm sao vậy, không thoải mái sao?” Hứa Tư Đình vỗ vỗ lưng y.



Chu Mộ há miệng, lại không nói gì.



“Không có việc gì , tiểu thiếu gia đến rồi, y giúp ngươi khai dược châm cứu, ngươi rất nhanh sẽ không có việc gì .” Hứa Tư Đình không tính đem chuyện Sử phu nhân nói cho y:“Dưỡng bệnh thật tốt, ta ở cùng ngươi, được không?”



Chu Mộ gật gật đầu, tay ôm Hứa Tư Đình càng chặt.



“Tiểu Mộ.” Hứa Tư Đình ở bên tai Chu Mộ gọi y.



“Ừ?” Chu Mộ đem đầu chôn ở trong lòng hắn.



“Ta sau này sẽ không bao giờ làm ngươi bị thương nữa, có chết, ta cũng sẽ ở phía trước che chở cho ngươi.” Hứa Tư Đình thanh âm tuy nhỏ, lại tràn đầy kiên định, từng chút từng chút, lấp đầy trái tim của Chu Mộ