Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 67 : Gian nan hiểm trở
Ngày đăng: 01:35 19/04/20
Phương Hủ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong động, liền cảm thấy trước mắt một màn tro bụi, bị ngăn trở không thể mở mắt. Thẳng đến khi tro bụi tán đi, mới có thể nhìn rõ một chút hoàn cảnh của chính mình.
Bị vừa rồi nổ mạnh, trong động rất nhiều địa phương đều bị sụp xuống, đường đi cũng khó đi hơn, bất quá Phương Hủ thân mình nhỏ nhắn, cũng có thể dễ dàng thông qua.
Đi được ước chừng nửa canh giờ, Phương Hủ mắt choáng váng, đường đi đằng trước bị một đống đá vụn đổ xuống che kín lối, thử đào vài cái, ngón tay liền bị đá cứa máu chảy đầm đìa, mà đường đi một chút cũng không thông.
Phương Hủ cau mày, muốn tìm công cụ để đào đá, xoay người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, con đường phía sau, giống như đã không còn là con đường như lúc đi vào, đường trong sơn động …… có thể biến đổi??
Nghĩ đến đây, Phương Hủ có điểm hoảng loạn, dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, căng thẳng còn có chút sợ hãi, chạy hai bước lại cảm thấy dưới chân không còn lực, không thể phản ứng tiếp, liền cảm thấy thân mình của chính mình nhanh chóng quỵ xuống. May mà địa động cũng không sâu, hơn nữa phía dưới là thủy đàm, Phương Hủ ngã vào trong nước cũng không có bị thương, thở hồng hộc trèo lên bờ, Phương Hủ lòng còn sợ hãi sờ sờ ngực, nghĩ phải chạy nhanh tìm được Chu Mộ, nơi này thật là khủng khiếp.
Bốn phía trống không, chỉ có than âm giọt nước không ngừng rơi xuống, làm cho trong động im lặng dọa người.
Phương Hủ nghỉ ngơi một hồi, liền đứng lên muốn tiếp tục tìm đường, đi hai bước lại cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, vươn tay thử vận nội lực, không còn cảm giác đau nhói trước ngực nữa, nghĩ đến lúc trước gia gia từng nói qua, Phương Hủ dần hiểu được nguyên nhân, thủy đàm này…… Thánh tuyền?
Nhìn thấy con đường lớn phía trước, Phương Hủ phấn chấn tiếp tục hướng phía trước đi tới, vòng vo mấy vòng sau đó trừng lớn ánh mắt, phía trước có một người đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích .
“Này!” Phương Hủ tiến lên cố sức đem thân mình của người đó lật lại nhìn nhìn, vươn tay lau đi vết máu trên mặt người đó. Phương Hủ nghĩ nghĩ, kêu luận là tiểu thúc thúc.
Chu Mộ nhắm chặt ánh mắt, không có phản ứng.
Phương Hủ cắn răng dùng sức đem Chu Mộ cõng ở sau lưng, hướng phía thánh tuyền đi đến.
Ở trong thánh tuyền ngâm nửa canh giờ, lông mi của Chu Mộ rốt cục nhẹ nhàng run rẩy.
“Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc.” Phương Hủ ghé vào lỗ tai y kêu lên.
Chu Mộ nhíu mày, chậm rãi mở to mắt.
Phương Hủ nhẹ nhàng thở ra, giúp đỡ y dựa vào vách đá.
“……” Chu Mộ thử giật giật miệng, lại một chút thanh âm cũng không thể phát ra.
“Ta tên là Phương Hủ, ngươi kiên trì một chút nha, có rất nhiều người ở bên ngoài đang chờ ngươi đó, ca ca ngươi, bằng hữu của ngươi, còn có tướng công của ngươi.” Phương Hủ thực nghiêm túc:“Ngươi không thể có việc gì được.”
Chu Mộ suy yếu chớp chớp mắt.
Phương Hủ khụt khịt mũi:“Ngươi cố gắng lên, ta đi ra ngoài tìm đường, ngươi phải chờ ta trở về , có biết hay không?”
“Ta không cần ngươi dẫn ta đi!” Phương Hủ buồn bực:“Ngươi cho ta bạc, ta chính mình đi!”
“Con mới có chín tuổi, đi như thế nào!” Chu Tử không đồng ý.
“Chín tuổi đã đủ lớn rồi! Ta sáu tuổi đã bị người ta ném vào trong đàn chó hoang để luyện công !!” Phương Hủ kích động quên lo lắng.
Chu Tử nghe vậy sửng sốt, trong lòng như là bị người hung hăng chém một đao.
“Này!” Phương Hủ thấy ánh mắt Chu Tử không đúng, vì thế kéo tóc hắn:“Cái kia…… Kỳ thật cũng không có gì .”
Chu Tử ôm con, hận không thể đem người của Vô Hoan Cung thiên đao vạn quả.
“Ta bị ngươi ôm tắt thở rồi a a!” Phương Hủ bất mãn ở trong lòng Chu Tử giãy dụa.
Chu Tử hoàn hồn, mang theo nó vào một gian khách phòng:“Cha mang ngươi tắm rửa, trước đem quần áo ướt thay đổi.”
Tiểu nhị rất nhanh đưa tới nước tắm, Phương Hủ vươn tay thử nước, le lưỡi — thật đã.
Chu Tử nhìn hành động trẻ con của Phương Hủ, trong lòng rối loạn, như là vui sướng hoặc như là thỏa mãn.
“Ta muốn tắm rửa .” Phương Hủ giương mắt nhìn Chu Tử.
“Ừ.” Chu Tử nhìn Phương Hủ luyến tiếc dời tầm mắt:“Tắm đi.”
“……” Phương Hủ cắn răng:“Ta tắm rửa không thích có người khác nhìn!”
Chu Tử rất muốn nói ta không phải người khác, bất quá nhìn xem ánh mắt Phương Hủ tùy thời đều có thể tức giận, vẫn là đứng lên đi ra ngoài:“Được rồi, ngươi tắm xong rồi kêu ta.”
Phương Hủ hướng về phía bóng dáng hắn mắt trợn trắng, cởi quần áo nhảy vào dục dũng, hạnh phúc híp mắt — thật thoải mái nha…
Tây Đằng Lâm mua dược xong muốn đi vào phòng tìm Lãnh Tịch Chiếu, đi ngang qua một gian khách phòng thì nghi hoặc:“Chu huynh ngươi ghé vào cửa sổ là đang nhìn cái gì?”
Chu Tử bị hoảng sợ, xoay người sờ sờ cằm:“Không có gì…… Ta đi ra ngoài một chuyến!!”
Tây Đằng Lâm ở ngoài phòng mạc danh kỳ diệu, Phương Hủ ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi — ỷ vào chính mình võ công cao liền nhìn lén người khác! Chán ghét muốn chết!