Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 70 : Bắt tay làm bạn
Ngày đăng: 01:35 19/04/20
Vì thế vào lúc ban đêm, tất cả mọi người tụ lại cùng một chỗ, vui vẻ ăn bữa cơm.
Sau khi ăn xong, thái giám tổng quản liền cung kính tiến lên, nói là trong triều quan viên vì ăn mừng chiến thần đắc thắng trở về, cố ý chuẩn bị số tiết mục văn nghệ, đang ở hậu viện ngự hoa viên.
“Nói cho bọn họ, trẫm đã biết tâm ý của họ, kêu bọn họ về nhà đi.” Hoa Thiên Lang phất tay cho lui, nhìn nhìn lại những người khác:“Các ngươi cũng về nhà đi.”
“Là chuẩn bị cho ta, ta muốn xem!” Lâm Hạo Dương xoay người muốn chạy.
“Xem cái gì!” Hoa Thiên Lang thực nghiêm túc bắt lấy y:“Trở về nói tình hình chiến đấu ở Tây Nam cho ta!”
“Thắng rồi còn nói cái gì !” Lâm Hạo Dương tránh khỏi, chạy trốn.
“Ngươi trở về cho ta!” Hoa Thiên Lang rống giận, đuổi theo sau, khiêng y lên hướng tẩm cung đi tới.
Những người khác nhìn hai người họ nhanh chóng biến mất, đều cảm thấy thực không biết nói gì.
“Không bằng chúng ta cũng trở về đi?” Lãnh Tịch Chiếu đề nghị.
Mọi người nhất trí gật đầu.
“Ngươi buông tay, ta muốn đi nghe diễn!” Lâm Hạo Dương giãy dụa, cả ngày hôm nay hai mắt hắn nhìn mình đều tỏa ra lục sắc, đêm nay không cần sống!
“Ngoan, ngươi muốn nghe cái gì ta xướng cho ngươi nghe!” Hoa Thiên Lang đem y ôm đến tẩm cung, quăng lên giường cởi quần áo.
“Ta muốn tắm rửa!” Có thể trốn một trận thì một trận.
“Cùng nhau!” Hoa Thiên Lang nhanh chóng đem vợ nhà mình cởi sạch, lăn qua lộn lại nhìn một lần, nhẹ nhàng thở ra:“Hoàn hảo, lần này đi ra ngoài không bị thương.”
Nói xong, ôm, cọ cọ.
Lâm Hạo Dương trong lòng nóng lên, vươn tay ôm lấy hắn.
Hoa Thiên Lang cúi đầu nhìn y, nhưng không có tiếp tục bước tiếp theo.
Lâm Hạo Dương nghĩ rằng không phải là vừa rồi mình cự tuyệt làm hắn tổn thương chớ? Vì thế áy náy ……
“Thiên Lang.” Lâm Hạo Dương thử kêu một tiếng, ở dưới thân mình hắn giật giật.
Hoa Thiên Lang cười, vươn tay sờ sờ mặt y.
Lâm Hạo Dương có chút buồn bực, chính mình cũng không phải không muốn, chính là có chút ngượng mà thôi, như thế nào liền đem hắn dọa chạy!
“……” Lâm Hạo Dương miệng động vài cái, rốt cục dùng thanh âm so với muỗi còn nhỏ hơn thốt ra một câu:“Chúng ta làm đi.” Nói xong mặt đỏ bừng, hơn nữa nhanh chóng lừa mình dối người nhắm mắt.
Một lát sau, Hoa Thiên Lang vẫn là không có hành động gì, vì thế Lâm Hạo Dương nổi giận, ta đều đã chủ động như vậy ngươi còn không có phản ứng! Nếu không có phản ứng liền đến lượt ta ở mặt trên! Vì thế chiến thần oán hận trợn mắt, lại cảm thấy có điểm……
Hoa Thiên Lang khóe miệng càng lúc càng cười xấu xa, trong mắt là che dấu không được dục hỏa!
Người này rõ ràng chính là muốn chỉnh mình!
“Ha ha ha đây là chính ngươi yêu cầu ! Ngươi không ở đây mấy ngày, ta đã tìm ra rất nhiều tư thế mới, chúng ta đến thử một chút!” Đương triều thiên tử hóa thành sói đói, răng nanh trắng bóng ngoặm cắn bảo bối nhà mình.
“Ngươi –” Lâm Hạo Dương nói còn chưa dứt lời đã bị Hoa Thiên Lang đánh gãy.
“Truyền lệnh xuống, sáng mai hủy bỏ lâm triều!”
“……”
Ngoài cửa cung , Lâm Hạo Phong đang cùng Gia Luật Thanh chậm rãi trở về.
“Có mệt hay không?” Lâm Hạo Phong vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y:“Có ngựa không cưỡi, tự dưng muốn đi bộ.”
“Còn muốn chạy.” Gia Luật Thanh quay đầu nhìn xem hoàng cung lộng lẫy cách chính mình càng ngày càng xa, đạm cười:“Trước kia, mỗi lần đến Thịnh Kinh, đều là vội vàng tranh quyền đoạt lợi, cho tới bây giờ không chú ý qua, Thịnh Kinh buổi tối lại đẹp như vậy.”
“Hoàng Thượng hôm nay ban ngày có tìm ta.” Lâm Hạo Phong dừng lại cước bộ.
“Cái gì?” Gia Luật Thanh quay đầu.
“Đúng vậy!” Hoa Thiên Lang gật đầu:“…… Bằng không ta đem Tây Xuyên vương phế chức ! Lưu hắn ở Thịnh Kinh làm Vương phi của ngươi?”
“Chủ ý tốt.” Lâm Hạo Dương gật đầu.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi, bị chọc nở nụ cười.
Thấy y dừng khóc, hoa Thiên Lang cũng cười, nhéo mũi y:“Như vậy mới đúng, thành thân là chuyện tốt, khóc cái gì, về sau nếu ngươi nhớ nhà, tùy thời đều có thể trở về.”
Lãnh Tịch Chiếu đỏ hồng mắt gật gật đầu.
Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương ở trong lòng cảm khái…… Con thỏ nhỏ lớn rồi……
Bên kia, Hứa Tư Đình cùng Chu Mộ ăn xong cơm chiều, liền tính xuất môn.
“Ngươi nhớ kỹ, cậu ngươi nếu khi dễ ngươi, ngươi phải hung hăng khi dễ lại!” Chu Mộ thực nghiêm túc.
“Ừ.” Hứa Tư Đình ôm tiểu phiến tử cắn cắn:“Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi.”
“Thánh chỉ đến –” Thái giám bên người Hoa Thiên Lang ở ngoài cửa kêu, trong phòng hai người đều sửng sốt.
Nghe xong thánh chỉ, Chu Mộ mở lớn miệng nửa ngày không khép lại:“Vừa rồi hắn nói ta ta ta là cái gì?”
Hứa Tư Đình dở khóc dở cười, tiểu phiến tử thành Vương gia ?
Chu Mộ nuốt nuốt nước miếng:“Làm Vương gia có chỗ tốt gì?”
“Không có gì hay .” Hứa Tư Đình ôm lấy y:“Đây là Hoàng Thượng ngợi khen ngươi có công cứu vạn dân, phong hào mà thôi, Vân Sát Bảo thiếu bảo chủ cùng tiểu thiếu gia đều có danh hiệu này.”
“Ta là Vương gia .” Chu Mộ hắc hắc cười.
“Cao hứng như vậy?” Hứa Tư Đình nghi hoặc.
“Đương nhiên cao hứng! Phong hào này cấp rất đúng lúc !” Chu Mộ túm Hứa Tư Đình liền đi ra ngoài:“Đi! Bổn vương gia mang theo ngươi đi khi dễ cậu ngươi!”
“Này!” Hứa Tư Đình dở khóc dở cười.
Ba ngày sau là ngày hoàng đạo, cũng là ngày Lãnh Tịch Chiếu đại hôn.
Hôn lễ long trọng tưng bừng vui vẻ, làm cho tất cả mọi người trong cung nhớ tới hai năm trước cũng có cảnh tượng đại hôn như vậy.
Trận này mở tiệc vui vẻ liên tục đến sau nửa đêm, vui mừng cả ngày, hoàng cung mới từ từ dần dần an tĩnh lại.
Trong Tịch Chiếu cung, Lãnh Tịch Chiếu tựa vào trong lòng Tây Đằng Lâm, hai má trắng nõn dần trở nên đỏ hồng.
Nhìn hai tròng mắt đen lấy to tròn của y, Tây Đằng Lâm bên môi tràn đầy ý cười.
Mười hôm sau, hai người khởi hành trở về Tây Xuyên, phía sau chậm rãi một loạt xe ngựa đi theo đều là Hoàng Thượng ban thưởng hạ lễ, từ vàng bạc châu báu đến đồ sứ tơ lụa, tối bất khả tư nghị cư nhiên còn có một đống chiếc đũa bát.
“Ngươi chuẩn bị cái đó làm gì?” Mấy ngày trước, Lâm Hạo Dương từng thực bất đắc dĩ hỏi qua Hoa Thiên Lang.
“Tiểu ngốc tử dùng quen rồi.” Hoa Thiên Lang đáp, một lát sau, túm túm Lâm Hạo Dương:“Ngươi gần đây có muốn ăn Lê hoa tô?”
“Không muốn, ngọt.” Lâm Hạo Dương mạc danh kỳ diệu:“Ngươi muốn ăn?”
“Ngươi nếu không muốn ăn, vậy để đầu bếp trong Ngự trù phòng cũng đi theo đi Tây Xuyên đi.” Hoa Thiên Lang thực nghiêm túc:“Tiểu ngốc tử thích ăn cái đó, khi nào thì ngươi muốn ăn , lại đem đầu bếp trở về.”
“……”
“Tiểu Tịch.” Đi tới nửa đường, Tây Đằng Lâm tiến đến bên tai Lãnh Tịch Chiếu :“Có nhớ hay không lần đầu tiên cưỡi Tiểu Yến ?”
Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, căm giận:“Đương nhiên nhớ rõ, khi đó ngươi khi dễ ta!”
Tây Đằng Lâm cao giọng cười to, mã tiên vung lên, Kim Yến Lưu hưng phấn ngửa mặt lên trời rống dài, giống như tên bắn rời cung, bay nhanh về phía trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: