Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 111 : Hào quang ký ức (11)
Ngày đăng: 09:07 18/04/20
Thương Thất cũng không biết mình tìm được nơi này bằng cách nào.
Tiếng tiêu ấy tựa hồ có một thứ ma lực thần kỳ, thời điểm nó vang vọng bên tai, dưới đáy lòng y chấn động gợn lên từng gợn sóng lớn, gợn sóng đó cứ vang vọng mãi trong lòng y khiến cho y không nhịn được phải bước về phương đó.
Tiếng tiêu này sẽ mang y tới một nơi cần phải đến, y sẽ ở nơi đó nhìn thấy người cần phải nhìn thấy.
Thương Thất thầm nghĩ.
Y muốn gặp ai ở đó?
Cất bước theo tiếng tiêu, trước mắt Thương Thất xuất hiện một khuôn mặt mờ mờ tinh xảo hơn cả Thương Thất, người ấy nở nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt, còn đẹp mắt hơn cả Yêu tộc nổi tiếng về mỹ mạo, còn phiêu phiêu như tiên hơn hơn cả Tiên tộc nổi tiếng về xuất trần.
Tâm y khẽ động, ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên mấy phần ý cười.
An An của y, ôi thật xinh đẹp!
Nhìn khắp lục giới, An An là người đẹp mắt nhất y từng gặp.
Nghĩ đến Diệp Thiều An, lòng y chợt mềm mại.
Làm vương tử Yêu giới, nhiệm vụ nguy hiểm như đi vào thăm dò Ma cung vốn không rơi đến trên đầu y, nhưng ngày đó y thực sự rảnh rỗi đến phát chán, quỷ thần xui khiến, y nhập vào người một tiểu cung nữ đâm đầu vào Ma cung.
Sau đó y gặp được An An.
An An vừa ôn nhu vừa đáng yêu.
Đáy lòng của y càng mềm mại như tơ vò.
Tiếng tiêu này giống âm thanh ôn nhu hiền hoà của An An, tựa một cơn gió nhẹ thổi qua lưu lại dấu vết mờ mờ trong y.
Vết tích chỉ thuộc về An An.
Ý cười dưới đáy mắt y càng sâu.
Y và An An, thôi thì vẫn còn duyên phận.
Bằng không trong thế giới to lớn này giữa biển người mênh mông, bọn họ một là vương tử Yêu giới, một là Ma vương chiến bại, hai người không liên quan đến nhau lại gặp được nhau giữa Ma cung.
Bọn họ thôi thì vẫn còn duyên phận.
Mà duyên phận lại một lần nữa sẽ mang An An tới trước mặt y.
Y tin chắc.
Y chắc chắn sẽ gặp được An An, sau đó, dẫn hắn đi.
Tiếng tiêu này… truyền đến từ bên đó ư?
“Ta nên gọi ngươi là gì đây?” Diệp Thiều An hơi khom người một cái, ngẩng đầu lên, hắn nhắm mắt, đầu lại hướng lên bầu trời.
Thương Thất không có cách nào trả lời cái vấn đề này, chỉ có thể giữ yên lặng.
“Nhã.” Hắn nhẹ nhàng nói, gió vén sợi tóc của hắn lên, hắn lại lồng lọn tóc ra sau tai, ngữ khí nhu hòa mà thanh đạm, “Nhã.”
Hắn còn nhớ y!
Hắn còn nhớ y!
“Ta…” Thương Thất có chút kích động muốn mở miệng, chỉ nghe Diệp Thiều An lạnh lẽo nói: “Câm miệng!”
“Ầm ——!”
Cây tiêu màu bích lục xoay trên không trung một vòng, thẳng tắp nện xuống đất, thoắt cái bể thành mấy miếng, Diệp Thiều An câu lên khóe môi, lười biếng kéo dài âm thanh, châm chọc nói: “Vệ tiểu thư tối tăm thân ái của ta, có thời gian cầm cây bích tiêu kia hỏi hỏi chủ tử của các ngươi rằng chỉ nghe ta thổi tiêu thôi đã thoả mãn rồi?”
…
Trong không khí truyền đến một trận gợn sóng ma lực vặn vẹo, Thương Thất kinh ngạc nhìn Diệp Thiều An, lại thấy Diệp Thiều An nhắm mắt lại, nghiêng dựa vào trên cây như đang ngủ say.
“Thịch… Thịch… Thịch…”
Tim Thương Thất đập thật nhanh, An An vừa mới… đánh yểm trợ thay y sao?
Thương Thất cẩn thận mò ngón tay Diệp Thiều An, Diệp Thiều An mặt mày hơi nhúc nhích một chút, lại không gạt y ra.
Thương Thất trở nên kích động, y cố gắng đem sự kích động này đè xuống, trầm giọng nói: “… đi, đi theo ta đi.”
Ngón tay ấm áp từ từ bị rút ra, Thương Thất mím chặt khóe môi, chỉ thấy Diệp Thiều An chậm rãi đứng lên, khi ngồi Diệp Thiều An ôn hòa và bình tĩnh, lúc đứng lên hắn lại nhiều thêm mấy phần lạnh lẽo.
Hắn đứng ở nơi đó, gió thổi bay áo của hắn, hắn nhắm mắt lại, lông mi cụp xuống một bóng ma, âm thanh thanh thanh đạm nhạt, không khí yên tĩnh bị tô lên màu lãnh ý, “Ta là An vương của Ma giới.”
“Bỏ mình, hồn diệt, ta vẫn là An vương của Ma giới.”
Cằm của hắn khẽ nâng lên, mang theo sự kiêu căng cùng cao quý từ lúc sinh ra đã có, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta tự ti mặc cảm.
Hắn không cần mở mắt ra, Thương Thất cũng biết hào quang trong cặp mắt đó mê người nhường nào.
An An của y, là mê người nhất.
An An của y, sinh ra để làm vua.
【 Độ thiện cảm của vương tử yêu giới Thương Thất đã tăng đến 90.】
Hết chương 11