Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 119 : Hào quang ký ức (phiên ngoại)

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


(một)



Đã từng trên một cành cây cao ở Yến Thanh điện, vì gã hắn thổi tiêu, dùng chính cây trường tiêu màu bích lục này, cây trường tiêu từng được gã tự tay sửa chữa, cây trường tiêu thuộc về Diệp Thiều An.



“Cuộc chiến Thánh” lần thứ tư bao trùm lên lục giới đã kết thúc, kết thúc như một màn hí kịch, rõ ràng Ma giới đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hơn nữa kết giới còn bị đánh cho nát tan cuối cùng lại có thể dễ dàng nghịch chuyển toàn cục trong nháy mắt.



Cái giá phải trả là Diệp Thiều An và Trường An bí đội.



Tây Mị Trạch cầm lấy cây trường tiêu, đặt bên khóe miệng, gã không thổi tiêu, lại muốn thổi cây tiêu Diệp Thiều An đã từng thổi qua.



Gã tưởng niệm hắn, nhưng không bao giờ nhìn thấy được nữa.



Tiếng tiêu lẳng lặng vang lên bên trong Yến Thanh điện.



“Ngươi lại thổi cây tiêu này.” Một thanh âm bình tĩnh ghé vào lỗ tai gã vang lên, Tây Mị Trạch vui mừng mở mắt ra, khóe môi hơi run run, Diệp Thiều An sống sờ sờ cứ xuất hiện trước mắt gã như vậy.



Hạnh phúc tới quá nhanh, khiến người ta không dám tin tưởng.



“Nhìn cái dáng dấp của ngươi này, xem ra ta đã chết, nếu không cây tiêu này cũng sẽ không cho ngươi.” Bóng người trong suốt nhẹ nhàng nở nụ cười, khung cảnh xung quanh không biết vì sao đột nhiên thay đổi, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, “Ta chỉ là một đoạn ký ức mà thôi.”



Lòng Tây Mị Trạch đột nhiên đau xót.



“Hơn nữa, ngươi chỉ có thể gặp một lần.” Diệp Thiều An vẫn cứ cười híp mắt nói rằng: “Cây Bích Ngọc tiêu này chỉ có thể gánh chịu được một lần, ký ức một khi phát động, sẽ tan thành mây khói.”



“Ta thủ tại chỗ này, chỉ vì muốn lan truyền một ít thông tin cho ngươi.” Diệp Thiều An nghiêng đầu cười cười, “An vương An vương, mệnh danh An, đời đời truyền thừa, bảo đảm Ma giới an bình, bảo đảm bí mật Trường An, mãi mãi gìn giữ sự bình an, đây là sứ mệnh tương truyền qua các đời của chúng ta, cầu nhân được nhân, chúng ta không có gì không cam lòng.”



“Nhưng mà ta có.”



Tây Mị Trạch há mồm, không cam lòng phun ra bốn chữ này.



Gã liều mạng nhìn Diệp Thiều An, không dám bỏ qua một cái biểu tình nào của hắn, lần này có phải là…lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Thiều An chăng?



Diệp Thiều An nở nụ cười, Tây Mị Trạch tham lam nhìn nụ cười của Diệp Thiều An, gã chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười đến ôn nhu và sủng nịch như thế.



“Ngươi là Ma vương.” Diệp Thiều An lắc lắc đầu, “Ngoan.”



Tây Mị Trạch há miệng, muốn nói cái gì, đã bị Diệp Thiều An đánh gãy: “Thời gian của ta không nhiều lắm.”



Hắn lắc lắc đầu, nụ cười ôn hòa, trong tròng mắt có mấy phần ánh sáng, chỉ đứng bình tĩnh ở nơi đó cũng khiến người ta cảm thấy an bình từ tận đáy lòng.



Nhưng mà đây là lần cuối cùng gã nhìn thấy hắn.



Tây Mị Trạch tâm lý đau xót, suýt nữa rơi lệ.



Gã đã bao giờ được nghe thấy Diệp Thiều An ôn nhu nói chuyện với gã như thế chưa?



Gã đã bao giờ được trông thấy Diệp Thiều An ôn nhu nhìn gã như thế chưa?



Khi còn sống, bọn họ chỉ tranh đấu, gã không tín nhiệm Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa bao giờ biểu lộ ra sự mềm yếu trước mặt gã, quan hệ của bọn họ cứng ngắc muốn chết, đã bao giờ an bình ôn hòa như thế này đâu?



Chỉ có khi Diệp Thiều An chết rồi, lưu lại mảnh ký ức cuối cùng, sự ôn nhu chỉ thuộc về Diệp Thiều An.



Chỉ có khi chết rồi…
Tây Mị Trạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngạc nhiên phát hiện tim cũng không đau đớn như trong tưởng tượng.



Gã theo bản năng mà đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim đang nhảy lên, Tây Mị Trạch chết lặng cười lạnh.



Nha, hóa ra, gã vẫn còn trái tim.



Thực sự là khó mà tin nổi.



Mặc Ân Hoa đột nhiên ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa cười, thần sắc điên cuồng.



“Mặc Quân.” Tây Mị Trạch tiện tay bấm một cái phép thuật, lạnh nhạt bảo:  “Có nghe thấy không?”



Tròng mắt màu xanh lam sâu đậm của Mặc Ân Hoa chậm rãi biến thành màu đen, y đột nhiên giơ tay che cả khuôn mặt, đau khóc thành tiếng.



Hóa ra là y, hóa ra là y hại vương.



—— là y hại vương!!!



Ma lực quanh thân Mặc Ân Hoa trong chớp mắt tăng vọt, y hại vương, y có tư cách gì sống tiếp?!



“Ngươi có tư cách để chết sao?” Tây Mị Trạch ra tay ngăn lại động tác của y, gã từ trên cao nhìn xuống Mặc Ân Hoa, ánh mắt băng lãnh trào phúng: “Ngươi ngay cả tư cách để chết cũng không có.”



Mặc Ân Hoa khóc rống thất thanh, y có lỗi với vương, y có lỗi với vương!



Y có lỗi với vương!



Tây Mị Trạch hoảng hốt nở nụ cười, ngữ khí bình tĩnh khó mà tin nổi, “Chúng ta đều không có tư cách để chết.”



“Sống cho thật tốt.” Tây Mị Trạch châm chọc nói: “Sống nhiều thêm một ngày, thống khổ thêm một ngày, sinh mệnh Ma nhân dài cỡ nào, ngươi có thể chậm rãi cảm nhận.”



Gã cũng có thể chậm rãi cảm nhận.



Từ khi Diệp Thiều An chết đi, thế giới của gã đã biến thành một mảnh hoang vu.



Mỗi một phút mỗi một giây, đều là sự dày vò.



Mà loại dày vò này lại dài đến mức không thấy điểm cuối.



Tây Mị Trạch nắm cây trường tiêu màu bích lục, hoảng hốt nở nụ cười với không khí, hồi ức hôm nay đã tới chỗ nào rồi?



Hình như là hôm An An bị bắt vào tù.



Như vậy, lại nhấm nháp hồi ức ấy một lần nữa đi.



Dù sao, gã cũng chỉ có thể nhìn thấy An An trong trí nhớ.



Hồi ức dù có đau khổ đi chăng nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy An An, đều là hạnh phúc.



oOo



~~~Hoàn thế giới thứ nhất~~~