Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 122 : Hoa mân côi có độc (3)

Ngày đăng: 09:07 18/04/20


Diệp Thiều An và Thu Ngôn Dục cực kỳ ăn ý.



Khương Văn Bách có hơi phập phồng thấp thỏm, sự hiểu ngầm khiến hai người họ như liền thành một khối, mỗi một động tác đều vô cùng hoàn mỹ, xoay tròn, nhảy, xoay quanh, còn cả quay đầu mỉm cười nữa, tất cả đều tiết lộ sự hiểu ngầm tự tại chưa từng có.



“Ầm ——!”



Trong sàn nhảy phát ra động tĩnh không nhỏ, thiếu niên đó bị ngáng chân một chút, không cẩn thận đẩy Khương Văn Bách ra ngoài, lực chú ý của Khương Văn Bách vốn không ở nơi này, hai người xuất phát từ nguyên nhân khác nhau trực tiếp ngã nhào xuống sàn nhảy.



Thiếu niên run lẩy bẩy ngã trên người Khương Văn Bách, trong lòng vô cùng run sợ, sắc mặt Khương Văn Bách khó coi đến cực điểm, thiếu niên căn bản không có lá gan đi dìu gã.



Diệp Thiều An cùng Thu Ngôn Dục vô cùng tự nhiên xoay một vòng tròn lớn, song song đứng trước mặt hai người Khương Văn Bách, Diệp Thiều An khom lưng đưa ra một cánh tay với Khương Văn Bách, cánh tay ấy thon dài trắng loáng, nhẵn nhụi trơn bóng, vô cùng đẹp đẽ, cũng hết sức quen thuộc.



Cánh tay ấy gã từng có thể nhìn thấy cả ngày lẫn đêm, cánh tay ấy từng giúp gã thắt caravat, cánh tay ấy từng nắm lấy tay gã, cánh tay ấy từng cùng gã đi qua rất rất nhiều năm tháng.



Hô hấp của Khương Văn Bách đột nhiên nặng hơn, gã liếm liếm khóe môi, trong ánh mắt có mấy phần ý tứ hàm xúc muốn thỏa hiệp.



Khương Văn Bách dựa vào sức mạnh của Diệp Thiều An đứng lên, gã cố ý cùng Diệp Thiều An thân cận, Diệp Thiều An cũng không có phản kháng, trong lòng Khương Văn Bách thở phào nhẹ nhõm rồi có mấy phần đắc ý, ánh mắt mang theo mấy phần khiêu khích đảo qua Thu Ngôn Dục, sau đó ôn nhu gọi Diệp Thiều An: “… An An.”



“Khương tổng.” Diệp Thiều An cười rất khách khí, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ hơi nhướn lên, mang theo mấy phần ngạo mạn: “Anh biết tôi có tính khiết phích chứ?”



Khương Văn Bách biến sắc mặt, tâm lý đột nhiên có suy đoán không tốt, nhưng vẫn cười nói: “Trên người em có chỗ nào anh không biết đâu?”



Câu nói này nói tới vô cùng ám muội, Khương Văn Bách liếc mắt nhìn Thu Ngôn Dục một cái, lại nhìn thấy người đàn ông đó ý tứ hàm xúc không rõ cười cười với mình, trong lòng hơi hồi hộp một chút, dự cảm không tốt càng ngày càng dày đặc, chỉ đành phải nói: “Thói quen của em, có cái nào anh không đặt ở trong lòng đâu?”



Diệp Thiều An “ha ha” nở nụ cười, cũng không trả lời ngôn từ ám muội của Khương Văn Bách, chỉ quay đầu nâng cằm thiếu niên đó lên, lắc lắc đầu như đang than thở, “Đáng tiếc.”



Diệp Thiều An để tay xuống, một đôi mắt dâm tà yên lặng nhìn thiếu niên đó, cặp mắt đào hoa ấy thật sự là đẹp đẽ quá mức, ánh mắt của y quá mức chăm chú và ôn nhu, hoàn toàn không có màu sắc buồn nôn như những khách nhân khác, cũng không có tâm tình tiêu cực như trào phúng hay xem thường, trái lại giống như dòng nước, thanh thanh đạm nhạt, không những không gây cho y cảm giác không thoải mái mà còn tràn ngập ôn nhu.



Hai má thiếu niên hơi đỏ lên, y không dám nhìn Diệp Thiều An, y và người trước mặt thật sự là khác nhau một trời một vực, cái người ấy chính là bảo vật đẹp đẽ cho người ta ngước nhìn, mà y… y có là cái gì đâu?



“Một người đẹp mắt như này, tại sao lại có một đôi mắt bị mù chứ?” Diệp Thiều An tiếc nuối lắc đầu, “Ồ cũng đúng, những người đẹp mắt, đều có một đôi mắt đều mù lòa, tựa như tôi chẳng hạn.”




Thu Ngôn Dục trầm mặc ngồi xuống bên cạnh hắn.



Đây là một cái chòi nghỉ mát nhỏ, bốn phía hoa hoa cỏ cỏ lại còn có hòn giả sơn, chòi nghỉ mát được xây phía sau hòn non bộ, rất bí mật, nếu như không phải có ký ức đời trước, anh cũng không có thể tìm thấy đóa hoa mân côi nhỏ của anh.



Nhưng mà anh có thể làm lại một lần nữa, không phải vì đóa hoa mân côi nhỏ của anh sao?



“Kể cho anh một câu chuyện xưa.” Diệp Thiều An đột nhiên phun ra một câu, Thu Ngôn Dục không nói gì, anh biết vào lúc này Diệp Thiều An cũng không cần đáp án, chỉ muốn phát tiết mà thôi.



“Trước kia có một người, cậu ta có một anh người yêu, bọn họ rất yêu nhau, thế nhưng rất đáng tiếc, yêu nhau cũng không có nghĩa là bên nhau, cho nên bọn họ cãi vã, chiến tranh lạnh, chia tay, hòa hảo, ngọt ngào, cãi vã, chiến tranh lạnh, chia tay, cứ tuần hoàn như vậy, tựa như không có điểm dừng.”



“Rồi đến một ngày, người yêu của cậu ta rốt cục mệt mỏi, cũng không muốn hòa hảo với cậu ta nữa, vì vậy anh ta lựa chọn quá trớn.”



“Đây chính là người yêu yêu nhau mấy năm đó.” Diệp Thiều An mỉm cười nhìn về phía Thu Ngôn Dục, nụ cười của hắn vô cùng bình tĩnh cũng vô cùng thanh đạm, hoàn toàn khác nụ cười lộ liễu tùy ý ban nãy, nhưng lại mang một thứ mị lực khác.



“Cũng chính vì yêu nhau quá lâu, ở chung quá dài, một đao ấy mới có thể đem đâm đến càng tàn nhẫn càng đau đớn đi.” Diệp Thiều An nâng cằm, lẳng lặng nhìn một khóm hoa mân côi đỏ sẫm trước mặt: “Giống như đóa hoa hồng này, mặc dù nó đâm đau người ta, thế nhưng nếu anh quyết tâm nhổ cỏ tận gốc, nó vẫn sẽ chết.”



“Một đao đó đâm quá ác… cũng quá đau.”



Lá cây va vào nhau xào xạc, gió xuân từ từ thổi qua, bóng đêm ôn nhu và mông lung, Diệp Thiều An đứng trước một vườn hoa hồng, tựa như muốn hòa vào làm một với những bông hoa mân côi ấy, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng như một bé con chạm vào cánh hoa hồng, lẩm bẩm nói: “… Nhìn đi, thật là mềm.”



Thu Ngôn Dục đột ngột đến gần Diệp Thiều An, trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một thứ cảm xúc phức tạp mãnh liệt, đóa hoa mân côi nhỏ của anh đang đứng trước mặt anh bi thương khổ sở vì một thằng đàn ông khác.



“Em cảm thấy ta thế nào?”



Thu Ngôn Dục đứng sau lưng Diệp Thiều An, tay anh khoát lên trên bả vai Diệp Thiều An, hơi dùng lực, Diệp Thiều An đã không đứng lên nổi.



Ánh mắt của anh vô cùng thâm trầm, dưới ánh trăng mông lung, một rừng hoa mân côi đỏ sẫm càng thêm chói mắt, anh nặng nề nói: “Ta làm bạn trai của em, nhé?”



【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên -89. 】