Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 140 : Như hình với bóng (4)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Mục Văn Tĩnh đến vương cung du ngoạn mấy ngày, tất cả lực chú ý của Ân Dục Cẩn tất nhiên đã bị rời sang chỗ y, điều này không thể nghi ngờ là đã cung cấp cho Diệp Thiều An rất nhiều tiện lợi và thời gian, thuận tiện giúp hắn chôn hết tất cả cọc ngầm.
Mà Ân Dục Cẩn vốn cũng không phải là một kẻ yêu giang sơn yêu quyền lực, sau khi có người trong lòng làm bạn, tất cả những thứ khác đều bị gã ném ra sau đầu, rất chuyên chú đi bồi Mục Văn Tĩnh du ngoạn.
Thế nhưng mấy ngày nay, Ân Dục Cẩn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Tên kia…vì sao vẫn chưa xuất hiện?
Bình thường hắn hận không thể đúng giờ bay ra nhắc nhở gã này nọ kia đó, một câu hai câu đều là giang sơn xã tắc nghe muốn phiền, vì sao mấy ngày nay gã đều không vào triều, tên kia vẫn không thèm xuất hiện?
Chẳng nhẽ đang mưu tính âm mưu gì đó?
Ân Dục Cẩn trong nháy mắt trở nên cảnh giác.
Nếu như… Lần này Văn Tĩnh ở ngay dưới mí mắt mình vẫn bị người ta hãm hại, gã tuyệt đối sẽ không buông tha cho Diệp Thiều An!
Biểu tình của Ân Dục Cẩn càng ngày càng khó coi.
Gã tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn Văn Tĩnh!
Nghĩ đến Mục Văn Tĩnh, tâm lý Ân Dục Cẩn không khỏi có mấy phần đắng chát, Văn Tĩnh y chung quy…không yêu gã.
Bỏ rơi đám hầu cận phía sau, Ân Dục Cẩn quay đầu đi về phía thần điện của quốc sư, vì bảo đảm, gã cần phải nghiêm túc nhắc nhở Diệp Thiều An một phen, miễn cho cái tên này nổi lên tâm tư gì không nên có!
Đường Ân Dục Cẩn đi là một con đường nhỏ khá hẻo lánh, bình thường cũng không có mấy người, Ân Dục Cẩn theo bản năng không muốn người ta biết gã muộn như vậy vẫn đi tìm Diệp Thiều An.
“Ai… cứ đến ngày này… Quốc sư đại nhân lại khó chịu hơn…”
Đột nhiên, phía trước vang lên tiếng nói chuyện rì rầm, còn có ánh lửa lập lòe không rõ ràng lắm,, Ân Dục Cẩn theo bản năng tìm chỗ trốn, lại nghe thấy một người khác nói tiếp: “Đúng vậy…chớp mắt đã mười lăm năm rồi… Quốc sư đại nhân khẳng định khó chịu muốn chết.”
“Phải phải, vào ngày này hàng năm, quốc sư đại nhân đều cáo bệnh không ra, nhưng trong chúng ta có ai không rõ ràng chứ, quốc sư đâu có bị bệnh, đó là tâm bệnh mà…”
Kèm theo một tiếng thở dài đầy than thở, một người khác có chút tức giận bất bình tiếp lời: “Thân thể của quốc sư đại nhân cũng không được như trước kia, nhưng vị vương kia cũng thật là…chuyện gì cũng đẩy lên trên người đại nhân, thân thể của quốc sư đại nhân đã kém lắm rồi…”
Thân thể của Diệp Thiều An kém đi?
Ân Dục Cẩn cười lạnh đầy xem thường, chắc các ngươi chưa nhìn thấy thời điểm hắn rút kiếm ra đâu!
Ngươi luôn mồm luôn miệng nói yêu, đến tột cùng là yêu Ân Dục Cẩn, hay là Ân Dục Cẩm?!
Ha ha ha!
Uổng gã vẫn luôn coi Diệp Thiều An là thế thân, cũng không biết mình đã làm thế thân cho Diệp Thiều An mười mấy năm!
Gã chính công cụ giúp Diệp Thiều An thấy vật nhớ người!
Diệp Thiều An —— Diệp Thiều An ——
Mắt Ân Dục Cẩn như núi lửa phun trào,
—— từ xưa tới nay chưa từng có ai…dám đùa giỡn ta như thế!
—— ta sẽ bắt ngươi…phải trả một cái giá thật lớn.
“Vương thượng.” Bên trong tẩm cung bỗng dưng xuất hiện một tên ám vệ, hắn lập tức chú ý thấy không khí lúc này không giống bình thường, tâm lý âm thầm kêu khổ, đầu cúi thật sâu xuống, cung kính nói: “Quốc sư đại nhân tìm được thương hải di châu (con rơi con rớt) của vương thượng đời trước, quốc sư muốn vị vương tử này nhận tổ quy tông.”
“Ầm —— “
Mật báo trong tay bị Ân Dục Cẩn mạnh mẽ nặn gãy, nửa ngày sau, gã đứng lên, cười lạnh: “Được đó.”
—— đây là tìm được thế thân thích hợp hơn gã, cho nên không thèm chờ nữa muốn câu vào trong cung sao?
—— nằm mơ!
Trong lòng Ân Dục Cẩn lửa giận ngập trời, trên mặt lại càng thêm trầm ổn, gã hơi cúi đầu, che khuất nộ hỏa sắp nổ tung trong mắt;
—— Diệp Thiều An, ngươi giỏi lắm;
—— từ xưa tới nay chưa từng có ai dám chơi ta như vậy!
Ân Dục Cẩn yên lặng lập lại ba chữ Diệp Thiều An này trong lòng, trong con ngươi chợt lóe lên ánh sáng hung ác như lang sói.
—— cũng chưa từng có ai có thể toàn thân trở ra sau khi đùa bỡn ta!