Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 150 : Như hình với bóng (14)

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Nghi thức tế thiên long trọng mà trang nghiêm, đây vốn là nghi thức quan trọng nhất của Đại Ân trong bao năm qua, lại được quốc sư Diệp Thiều An nổi danh tham dự, so với chủ nhân của Đại Ân Ân Dục Cẩn, tên tuổi của quốc sư Diệp Thiều An trong dân gian càng nổi tiếng hơn, thế nhưng hắn đã rất nhiều năm không tham dự loại nghi thức long trọng này, thậm chí có địch quốc còn suy đoán Diệp Thiều An không còn sống được bao lâu nữa nên mới ít giao du với bên ngoài, khiến con dân Đại Ân khủng hoảng tinh thần, mà bây giờ lại một lần nữa được nhìn thấy vẻ trang nghiêm nghiêm túc của quốc sư đại nhân, sự mong đợi và vui sướng của bách tính không thể nghi ngờ đã đạt đến đỉnh điểm.



Mấy năm trước, thời điểm Diệp Thiều An mới lên làm quốc sư, suất binh trong “cuộc chiến với Kỳ quân”, Kỳ quốc và Đại Ân đã trở mặt nhiều năm, thế nhưng người Kỳ quốc luôn dũng mãnh thiện chiến, mà Đại Ân qua nhiều năm như vậy vẫn không thể chiếm được chút lợi lộc nào của Kỳ quốc, mà trong “cuộc chiến với Kỳ quân” Đại Ân không chỉ hoàn toàn thắng lợi, Diệp Thiều An còn bắt sống được Tam vương tử của Kỳ quốc, từ đó phá vỡ được cục diện Đại Ân không địch lại Kỳ quốc, nhất thời thanh danh vang dội, rất nổi tiếng trong dân gian.



Hơn nữa hắn cũng vô cùng tuấn mỹ, thời điểm khải hoàn về triều đầu đường cuối ngõ đầy ắp người, ở kinh thành lời đồn đại « không phải quốc sư không lấy chồng » được lan truyền mạnh mẽ, quốc sư được phong danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử của Đại Ân, lúc ấy đầu đường cuối xóm, không ai không biết danh hào của quốc sư Diệp Thiều An.



Khi đó Diệp Thiều An, thiếu niên khí phách, ngay thẳng chính trực, cực kỳ chói mắt.



Cho nên bây giờ hắn vẫn cực kỳ được người ta hoan nghênh.



Cho dù mấy năm nay hắn ít giao du với bên ngoài, rất hiếm khi xuất hiện ở dân gian, nhưng một khi xuất hiện, vẫn giống như năm đó, được vạn người mê luyến kính ngưỡng.



Mục Văn Tĩnh giấu mình trong đám người, nhìn nam nhân trên thiên đàn tựa như “Trích Tiên” ấy, không khỏi khẽ mỉm cười, giấu đi si mê và tham lam trong mắt, nam nhân này vẫn giống như năm đó.



Tất cả mọi người đều cho rằng Mục Văn Tĩnh y quen biết Ân Dục Cẩn rồi mới tiếp xúc với Diệp Thiều An, kỳ thực không phải, y quen với Diệp Thiều An trước, y tiếp cận Ân Dục Cẩn, cũng chỉ bởi vì Diệp Thiều An.



Năm đó cũng như hôm nay, nghi thức tế thiên long trọng, tiếng người huyên náo cả Đại Ân, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận về nghi thức tế thiên lần này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người quốc sư, chỉ có y, ngay khi đang buồn bực ngán ngẩm nhìn lên thiên đàn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu niên mặc áo trắng bên người quốc sư.



Bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước; công tử như ngọc, nhẹ nhàng tựa tiên,



Chỉ liếc mắt một cái, như đã nhập ma, sau đó trong vô số ngày đêm hiu hắt, rốt cuộc không thể nào quên được.



Sau đó, y liền chạy đến xem tất cả nghi thức tế thiên người này tổ chức, thời gian phảng phất như không thể lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người người này, người này vẫn giống như năm ấy, chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho y nhập ma.



“Quốc sư —— quốc sư ——!”



Mục Văn Tĩnh hơi hoảng thần, liền được tiếng kêu của nữ tử bên cạnh giúp tỉnh lại thần trí, y nghe người bên cạnh mừng đến phát khóc thảo luận về Diệp Thiều An, y nghe từng câu câu ca ngợi và yêu thương thoát ra từ miệng những người xung quanh, y có thể cảm nhận được kính ý và kính yêu mà bọn họ dành cho Diệp Thiều An, cũng có thể cảm nhận được tình ý dạt dào trong giọng nói của bọn họ.



Cõi đời này người ái mộ Diệp Thiều An quá nhiều, nam nhân kia có mị lực đặc biệt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền có vô số người tranh tiên khủng hậu (chen lấn) đem lòng yêu hắn, chỉ cần hắn một câu, liền có vô số người cam tâm tình nguyện sống vì hắn, chết vì hắn.




“Chờ đáp ứng điều kiện của ta đi.” Mục Văn Tĩnh nở nụ cười, rất lộ liễu, y nặng nề nhìn Diệp Thiều An, thanh âm trầm thấp phảng phất như phát ra từ tận đáy lòng, “Ta nhất định sẽ không…làm khó ngươi đâu.”



Mục Văn Tĩnh nhảy ra ngoài cửa sổ.



Y đi rồi.



Mặt Diệp Thiều An không thay đổi thầm nghĩ, khóe mắt hắn chợt lóe mấy phần chê cười, một giây sau, hắn há mồm, trực tiếp phun một ngụm máu tươi ra ngoài.



“Chủ nhân!” Ảnh Nhất gần như kinh hoảng hô lên.



“Đừng để lộ ra.” Diệp Thiều An trầm giọng nói: “Ta ngủ một chút, chốc lát mà thôi.”



Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.



Ảnh Nhất lòng đau đầu hận, Ân Dục Cẩn, Mục Văn Tĩnh, đến cùng muốn bức chủ nhân tới mức nào nữa?!



Thân thể bây giờ của chủ nhân…sao có thể cầm nổi kiếm!



—— Ân Dục Cẩn! Mục Văn Tĩnh!



—— nếu như tất cả những thứ này được tạo nên vì Ân Dục Cẩn, như vậy Ân Dục Cẩn, có thể ngăn cản tất cả những chuyện này phát sinh phải không?



Tác giả có lời muốn nói:



Ảnh Nhất: Ta có thể nhìn chủ nhân thong dong đi chịu chết, nhưng không thể nhìn chủ nhân tự ngược mà chết, chủ nhân của ta, chính là kiếm khách đệ nhất thiên hạ!



Diệp Thiều An: Ảnh Nhất, tất cả phải dựa vào ngươi 【vỗ vai】