Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 262 : Ánh bình minh lúc rạng đông (7)

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Tạ Huân Triết tự nhận mình không phải là một kẻ thích hứa hẹn, thế nhưng thời điểm đối mặt với Diệp Thiều An, gã lại giống như người bình thường luôn hi vọng lưu lại hình tượng vĩ đại sáng lấp lánh trước mặt người yêu, cũng biến thành thích hứa hẹn.



Trên thực tế, mỗi khi đối mặt với Diệp Thiều An, tất cả đồ vật gã đã từng không trọng thị đều trở nên coi trọng, gã nâng Diệp Thiều An trong lòng bàn tay mình, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo nhỡ không cẩn thận lại khiến hắn bị tổn thương dù chỉ một tẹo.



Chỉ có Diệp Thiều An mới có thể dễ dàng khiêu khích tâm tình của gã, làm cho gã từ bình tĩnh biến thành nổi giận, lại có thể chỉ cần dăm ba câu đã khiến gã từ nổi giận biến thành vui sướng, gã giống như con rối dây trong tay Diệp Thiều An, tâm tình biến hóa chỉ bằng một ý nghĩ của Diệp Thiều An.



Thẳng thắn mà nói, cái cảm giác toàn tâm toàn ý đem tất cả của mình đặt vào lòng bàn tay của người khác chẳng tốt đẹp gì cho cam, đặt biệt với loại nam nhân có thể nói là có dục vọng chưởng khống và ý muốn khống chế rất mãnh liệt như Tạ Huân Triết, thế nhưng không biết tại sao, chỉ cần đối diện với Diệp Thiều An, lại trở nên ôn nhu ôn hòa không giống chính mình, ngay cả một cái quyết định cũng phải ngẫm nghĩ liên tục ba, bốn lần, nhìn thấy Diệp Thiều An khổ sở, so với bị đâm một đao còn khiến Tạ Huân Triết khó chịu hơn.



Tạ Huân Triết cũng không biết tại sao, gã không biết vì sao mình lại có chấp niệm với Diệp Thiều An lớn đến vậy, thế nhưng hình như lúc gã còn rất nhỏ rất nhỏ, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiều An, trong lòng gã liền có một thanh âm,



—— là em ấy! Là em ấy! Chính là em ấy!



—— bảo vệ em ấy thật tốt! Bảo vệ em ấy thật tốt! Không được để cho em ấy chạy!



Từ khi còn là một hài đồng ngốc ngốc đến khi biến thành một thanh niên nhẹ nhàng bây giờ, Tạ Huân Triết giữ Diệp Thiều An mười mấy năm, gã thật sự cho rằng Diệp Thiều An là duy nhất của mình, coi trọng hơn bất cứ thứ gì, dục vọng chưởng khống và ý muốn khống chế của gã đều rất mãnh liệt, gã không hi vọng có bất cứ một chuyện gì lọt ra khỏi phạm vi khống chế của mình, thế nhưng thời điểm đối diện với Diệp Thiều An, gã căn bản không cam lòng dùng những thủ đoạn đó lên người này,



Năm đó cha mẹ Diệp Thiều An qua đời, Diệp Thiều An khóc ngất đi trong bệnh viện, Tạ Huân Triết lần đầu tiên nếm trải tư vị bị ăn tươi nuốt sống, trái tim như bị ném vào trong chảo dầu sôi, đau đớn đến tê dại, gã nhìn Diệp Thiều An nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, nơi sâu xa nào đó trong đáy lòng lại liên hệ hắn với thi thể trắng bệch trong mộng, một khắc kia, Tạ Huân Triết suýt nữa phát điên!



Từ nay về sau, gã cho dù có muôn vàn tính kế, tất cả thủ đoạn, cũng không nỡ lòng dùng trên người Diệp Thiều An.



An An của gã kiên cường nhưng cũng yếu đuối, nhất định phải cẩn thận che chở, nếu không, nói không chừng một ngày kia, An An của gã sẽ biến mất.



Qua nhiều năm như vậy, gã đúng đã làm như thế, gã thậm chí ngay cả tỏ tình cũng không dám, chỉ có thể mặc cho tình yêu điên cuồng nhấc lên từng cơn sóng thần dưới đáy lòng, mượn buổi tối che đậy nhỏ giọng kể ra khát cầu và dục vọng của mình.



Nếu không, Tạ Huân Triết lo lắng mình sớm muộn cũng phát điên, gã điên cũng không đáng sợ, chỉ sợ xúc phạm tới An An.



Có lúc, Tạ Huân Triết còn hoài nghi, gã sinh ra vì Diệp Thiều An.
“Đằng sau chính là tang thi, thoát thân quan trọng hơn, biết không?”



Diệp Thiều An ngừng giãy dụa, lặng yên nằm nhoài lên lưng của Tạ Huân Triết, sau đó chậm rãi phun ra một hơi.



Độ hảo cảm 99 đó, quả nhiên không phải giả.



“Ngoan.”



Tạ Huân Triết khẽ mỉm cười, trên lưng gã, là cả thế giới của gã,



Thời khắc này, gã đột nhiên hi vọng thời gian có thể dừng lại.



Tác giả có lời muốn nói: Tạ Huân Triết:



Nếu như em hi vọng tôi là một người tốt, như vậy tôi sẽ là một người tốt;



Nếu như em hi vọng tôi là một người ôn hòa, như vậy tôi chắc chắn ôn hòa thong dong;



Nếu như em hi vọng tôi có thể giúp bọn họ, như vậy tôi chắc chắn vươn tay trợ giúp bọn họ;



Em hi vọng tôi có bộ dạng gì, tôi sẽ biến thành bộ dạng đó;



Em hi vọng tôi sống thành dạng người gì, tôi sẽ sống thành dạng người đó,



Tôi từ nhỏ, sinh ra vì em.