Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 280 : Bạch nguyệt chu sa (11)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Văn Khang Bình dùng ánh mắt ám trầm nhìn Diệp Thiều An chăm chú, dường như có một miếng bánh ngọt ngào mỹ vị vừa rơi xuống đầu gã, tỏa ra mùi thơm nức mũi, gã rục rà rục rịch trong lòng, nhưng không được phép mất cảnh giác, cảnh giác cảnh giác phải cảnh giác, gã nhướng nhướng mày, cố gắng gằn giọng như đang trào phúng: “Đây chính là yêu cầu của cậu?”
Văn Khang Bình tỏ vẻ anh đây vô cùng xem thường.
Nụ cười của Diệp Thiều An chưa bao giờ thay đổi, tựa hồ chẳng hề để tâm đến thái độ của Văn Khang Bình, chỉ ôn hòa nhã nhặn đáp: “Không sai, đây chính là yêu cầu của tôi.”
“Tôi thua.” Văn Khang Bình kéo ra một nụ cười gằn, kỳ thực trái tim gã đã đập doki doki, bong bóng màu phấn hồng đáng yêu đang bay tá lả, gã kéo dài giai điệu, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ tuân thủ cá cược.”
Còn có điều gì làm người ta vui vẻ hơn việc crush cũng thích mình đây?
À, có.
Crush tỏ tình với mình, hỏi mình có muốn ở bên em ấy không.
Diệp Thiều An yên lặng nhìn Văn Khang Bình, chợt nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa, “Vậy xin hãy nhớ kỹ một điều, chúng ta đã ở bên nhau, anh không được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Cậu vẫn nên tự nhìn lại mình đi.” Văn Khang Bình cười lạnh, lại nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thiều An bị đám học sinh lớp VIII vây quanh ngày hôm qua, trong đám học sinh đó có cả nam lẫn nữ, ai cũng tràn ngập hảo cảm với Diệp Thiều An, khó đảm bảo Diệp Thiều An sẽ không động tâm, Văn Khang Bình nhướn mày ra lệnh: “Cậu chuyển vào lớp I.”
Dù sao đặt người dưới mí mắt mình cũng an tâm hơn.
“Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch.” Diệp Thiều An bình tĩnh đáp trả, tự tiếu phi tiếu cong môi: “Là ai bắt tôi phải vào lớp VIII? Sao vậy? Hối hận rồi?”
Văn Khang Bình sẽ nhận mình hối hận ư?
Gã cười lạnh một tiếng, thẳng thắn bỏ qua câu hỏi này, nói: “Chuyển vào lớp I.”
Không nhận bản thân hối hận, cũng không nói mình không hối hận.
Rất nhanh, kỳ thi học kỳ đã kết thúc, Biệt Tương Chi cầm một tấm thiệp mời sinh nhật đưa cho Diệp Thiều An, thành khẩn hi vọng Diệp Thiều An sẽ tham dự, cậu hơi ngượng ngùng nói: “… Ừm, nửa năm này, cảm ơn sự giúp đỡ của ông…”
Nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Diệp Thiều An, Biệt Tương Chi nhất thời trở nên nóng nảy, “Eo ơi… tự dưng ông đây lại đàn bà vãi! Không phải kỳ sau ông phải đi du học à? Cũng chẳng phải cả đời này không về được!”
“Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, tôi định tổ chức một party nhỏ, ông cho tôi một câu thôi, đến hay không đến?”
Nghe cái giọng có khác gì đám thổ phỉ không, chỉ là vành tai đỏ chót của cậu như đã tiết lộ điều gì.
Diệp Thiều An nói: “Tôi nhớ là cậu đâu có được thổ phỉ nuôi lớn, miệng hư!”
Đám học sinh lớp tám cười phá lên, mặt Biệt Tương Chi đỏ rực như mông khỉ, Diệp Thiều An tiếp nhận thư mời, khẽ cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội.
Cơn gió đông này, rốt cuộc cũng tới.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống 001 bình tĩnh phun ra một luồng khói: Tui đã nói rồi, kẻ không biết gì cả chính là người hạnh phúc nhất.
Hệ thống 001 thương hại nói: Hắn ở bên anh, chỉ chờ ngày chia tay.
Hệ thống 001 bi thương nói: Mà tui, cũng chỉ muốn trải nghiệm cảm giác độ hảo cảm lên xuống thất thường như tàu lượn siêu tốc thôi.
Kỳ thực vấn đề chủ yếu của Văn Khang Bình là: Mình ta vô địch, luôn coi bản thân là cái rốn của vũ trụ, không biết quý trọng cũng chẳng biết xin lỗi, dù cho gã mới là người làm sai, yêu đương với một người thế này, đến cục đất cũng phải nổi khùng…