Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 285 : Bạch nguyệt chu sa (16)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
“Mày…” Văn Khang Bình nặng nề nhìn Diệp Thiều An, gã có vô vàn vấn đề cần hỏi nhưng lại chẳng thể nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt mang thần sắc vô cùng hung ác nhìn chằm chặp Diệp Thiều An.
“Văn Khang Bình.” Diệp Thiều An thanh thanh thản thản gọi tên gã, vẻ mặt hắn vẫn cứ nhạt nhẽo thờ ơ như trong trí nhớ, tựa như thời gian chẳng thể lưu lại dấu vết trên người hắn vậy, lúc ẩn lúc hiện, hắn như đã dung hợp lại với chàng thiếu niên tuấn tú kiên cường năm năm trước.
“Ai rồi cũng thay đổi thôi.” Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu cong khóe môi lên, khóe mắt hắn híp lại, đuôi mắt còn phơn phớt hồng, vừa trào phúng vừa mê hoặc, vô cùng dụ hoặc, “Mau nhận thức lại hiện thực đi, ‘cậu bé’ ạ.”
Ánh mắt của Văn Khang Bình sâu thẳm, gã lạnh lùng lườm Diệp Thiều An, nở nụ cười châm chọc, bạc bẽo nói: “Vâng, ai cũng thay đổi, nhưng Diệp Thiều An này, mày sẽ thay đổi sao?”
“Tôi sẽ.” Diệp Thiều An đi đến cửa phòng vệ sinh đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen láy thanh lãnh lướt qua trên người Văn Khang Bình, hắn khẽ mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt: “Đã nhiều năm như vậy rồi, người cứ dậm chân tại chỗ chẳng thay đổi gì chỉ mình anh mà thôi.”
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ nhưng mang theo đủ sự trào phúng, hắn ôn tồn nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Diệp Thiều An nói xong dứt khoát quay người rời đi, bước chân của hắn vững vàng và vô cùng kiên định, như thể không bao giờ quay đầu lại.
“Rầm —— “
Văn Khang Bình đấm một quyền lên bồn rửa tay, giọng nói mềm mại nhưng đượm sự miệt thị của Diệp Thiều An cứ văng vẳng bên tai gã.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Văn Khang Bình khẽ nhắm hai mắt lại,
Nếu ngay cả gia tộc, quyền thế, tài phú cũng không thể chèn ép Diệp Thiều An, vậy gã còn có thể bắt Diệp Thiều An lưu lại bên cạnh gã sao?
Năm năm này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Không phải mày muốn biết ai đã báo cho tao sao? Được, ông cho mày biết.” Văn lão gia tử lạnh lùng nói, ông thời còn trẻ từng mang quân vào nam ra bắc, tự có khí thế không giận tự uy, Văn lão gia tử che giấu chuyện giáo sư Triệu tìm ông, thốt ra một câu: “Là cục quốc an đấy.”
Trái tim Văn Khang Bình nguội lạnh,
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Thiều An lại vang lên bên tai Văn Khang Bình một lần nữa, gã hít vào một hơi thật dài, Văn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, mang cha Văn mẹ Văn và Văn lão thái thái đi lên lầu nghỉ ngơi, Văn Khang Bình nhìn bóng lưng của bọn họ, chậm rãi vươn ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình.
Nếu đứng sau Diệp Thiều An là một gia tộc nào đó, Văn Khang Bình tin chắc bằng thực lực của bản thân, tài lực của Văn gia cũng có thể đánh một trận ra trò.
Thế nhưng nếu như, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia thì sao?
Một gia tộc có to lớn đến đâu đứng trước một quốc gia đều trở nên nhỏ bé đáng sợ.
Cục quốc an…
Trong nhà có một Văn lão gia tử xuất thân từ quân đội, lại có một cha Văn làm chính trị gia, kỳ thực đối với ba chữ ‘cục quốc an’ này gã cũng chẳng xa lạ gì,
Điều gã xa lạ chính là cục quốc an lại đứng sau Diệp Thiều An, ở vị trí đối lập với gã,
Gã đột nhiên nhớ đến ngữ khí và động tác lúc đó của Diệp Thiều An,
Mềm mại nhưng đầy trào phúng, nhỏ nhẹ mà ngập miệt thị, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Đúng vậy, Văn Khang Bình nhẹ nhàng gật gật đầu, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia, vậy gã đúng là không có biện pháp bắt được hắn.