Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 289 : Bạch nguyệt chu sa (hoàn)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Nói thì dễ nhưng việc dọn phòng chuyển nhà không phải chuyện Diệp Thiều An muốn là làm được, đương nhiên, quan trọng là việc hắn đi hay ở không phải vấn đề lớn nhất.
Ngắn thì hai mươi ngày nhiều thì tròn một tháng hắn phải làm ổ trong phòng thí nghiệm, nếu thí nghiệm có đầu mối nghiên cứu thì không biết còn phải ngâm mình trong phòng thực nghiệm mấy tháng mới được thả, nhưng dù sao cũng phải ra ngoài hít thở ăn cơm nghỉ ngơi, cho nên không đến mức hoàn toàn mất liên lạc, chỉ là muốn gặp nhau tương đối khó khăn mà thôi.
Văn Khang Bình vốn tràn đầy mong đợi về chung một nhà với Diệp Thiều An, kết quả người ta ở đến chiều đã phải về căn cứ, hơn nữa chờ một tháng sau vẫn không thèm trở về.
Đừng nói hôn môi ôm ấp hẹn hò làm tình, ngay cả call video với nhau còn không làm được, thời gian gọi điện cũng bị giới hạn, một ngày nói được với nhau tầm nửa tiếng đã phải cám ơn trời đất, tranh thủ tối nào đó rảnh rỗi, nghe được giọng nói mệt mỏi bên đầu dây của Diệp Thiều An, anh cũng không đành lòng làm phiền hắn;
Đôi khi đang gọi Diệp Thiều An mệt quá ngủ quên, Văn Khang Bình đau lòng muốn chết.
Anh bây giờ mới hiểu rõ, tại sao Diệp Thiều An lại bảo chỗ đó chỉ là một nơi nghỉ chân mà thôi, cuối cùng cũng rõ ràng tại sao tủ lạnh của hắn lại trống trơn, một tháng Diệp Thiều An có thể về nhà hai ngày đã là tốt lắm rồi, lấy đâu thời gian mà sắm sửa nữa?
Văn Khang Bình u oán lắm.
Có lúc Văn Khang Bình còn hoài nghi, khi Diệp Thiều An đồng ý cho anh theo đuổi, có phải đã dự đoán được tình cảnh này của bọn họ không? Dù sao mình cũng chẳng gặp được hắn.
Thế nhưng mỗi một lần gọi điện cho Diệp Thiều An, nỗi buồn oán trong lòng Văn Khang Bình đều tan thành mây khói, so với 5 năm cắt đứt liên lạc đó, bây giờ ngày nào cũng được nghe giọng của An An thì còn gì bằng.
Mấy ngày sau, Lâm Châu gọi điện thoại đến, hỏi anh dạo này có liên lạc được với Diệp Thiều An không, tâm lý Văn Khang Bình bỗng dưng kiêu ngạo khôn kể, hình như anh cũng từng phải gọi điện cho Lâm Châu để dò hỏi thông tin của Diệp Thiều An nhỉ, bây giờ Lâm Châu muốn tìm Diệp Thiều An thì phải hỏi mình cơ mà, vui quá trời quá đất luôn.
Văn Khang Bình thận trọng đáp: “Có.”
“Có phải anh tỏ tình với Thiều An không hả?” Giọng của Lâm Châu đột nhiên trở nên bất thiện, “Em đã bảo mà, hèn chi mấy hôm nay gọi điện cho Thiều An tổng đài đều báo máy bận, tin nhắn cũng không rep, anh nói thật đi, có phải anh chiếm cứ hết thời gian của ảnh không?!”
Không khí xung quanh Văn Khang Bình bắt đầu nổi bong bóng hồng, ít gặp nhau thì có làm sao? An An dành hết khoảng thời gian trống cho anh rồi nè!
Văn Khang Bình cúp điện thoại trong nháy mắt, cười híp mắt định đi học nấu cơm, chờ An An trở về, bọn họ không cần phải ra ngoài ăn nữa, An An ăn mấy món do chính tay mình nấu gì đó, quá tốt.
Lâm Châu trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình điện thoại của mình, trong lòng mắng Văn Khang Bình như chó!
Rõ ràng nhờ mình cái tên khôn này mới thức tỉnh được, bây giờ cả ngày đều chiếm lấy Thiều An, mình muốn hỏi mấy nguyên lý cũng không được, Văn Khang Bình đáng chết, sớm biết thế lúc trước phải chửi thêm mấy câu nữa!
Ba năm sau, sinh nhật của Diệp Thiều An, rất nhiều người muốn đến chúc mừng hắn, thế nhưng Diệp Thiều An lại từ chối tất cả, thậm chí hiếm thấy tùy hứng một lần ra ngoài chơi với Văn Khang Bình.
Văn Khang Bình đeo nhẫn cho hắn, nghiêm túc cầu hôn hắn, Diệp Thiều An chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, bình tĩnh nói: “Văn Khang Bình, cuộc sống sau này của em có lẽ còn bận hơn bây giờ nhiều lắm.”
“Bây giờ một thắng còn gặp được anh một hai lần, sau này có lẽ một tháng một lần, càng về sau có khi hai tháng một lần, nửa năm một lần, em sẽ càng ngày càng bận rộn, mà thời gian không có em bên cạnh của anh sẽ càng ngày càng nhiều, như vậy, anh còn muốn ở bên em sao?”
Công nghiệp quân sự không thể so với ngành khác, thân phận càng cao, cường độ bảo vệ càng mạnh, dù sao chỉ cần một người chết cũng là tổn thất lớn cho nền công nghiệp quân sự của quốc gia, đặc biệt là thân phận càng cao, tổn thất càng lớn.
Cường độ bảo vệ càng lớn đồng nghĩa với việc trách nhiệm càng lớn, địa vị càng cao càng dễ gặp nguy hiểm, thời gian rảnh rỗi sẽ càng ngày càng ít,
Như vậy, anh còn nguyện ý ư?
“Đương nhiên.” Văn Khang Bình hít vào một hơi thật sâu, anh ôm Diệp Thiều An vào trong ngực, lại cười nói: “Anh biết em là anh hùng, bất kể là đối với quốc gia, hay đối với anh.”
“Anh sao nỡ giam cầm em?”
“Đã như vậy, em đáp ứng.” Diệp Thiều An mỉm cười nói: “Chiếc của anh đâu?”
Văn Khang Bình đưa nhẫn cho Diệp Thiều An, Diệp Thiều An đeo vào cho anh, không có lời chúc phúc của hai nhà, cũng chẳng có ai đến dự lễ, hai người cứ như vậy mà trao cả đời mình cho đối phương.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 100. 】
Đây là nhiệm vụ bình tĩnh nhất mà Diệp Thiều An từng hoàn thành;
Không có chết chóc, không có máu tươi, không có bạo lực, không có xung đột, chỉ có sự ấm áp nhàn nhạt đan xen giữa hai người.
Hết chương 89
oOo Hoàn thế giới thứ năm oOo