Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 293 : Bụi gai vương miện (4)

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?



Rõ ràng cách đây không lâu hai người vẫn ôm ấp, hôn môi, làm tình, hẹn hò rất thân mật, hôm nay đã cãi nhau đến thế này rồi?



Tại sao lại như vậy chứ?



Tại sao cái miệng xinh lại thốt ra những lời chói tai như thế chứ?



Rõ ràng mấy hôm trước hắn còn thể hiện sự yêu thích và chú ý với mình, tại sao hôm nay đã kiên định muốn chia tay với mình cơ chứ?



Tại sao vậy hả?



Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến người này kiên quyết chia tay với mình, ngăn cách mình ra khỏi thế giới của hắn như thế?



Đáng chết ——!!



Rốt cuộc tên nào nói bóng nói gió?!!!



Hạ Nhan Minh nhìn Diệp Thiều An nằm ghé bên đã rơi vào giấc ngủ sâu, nỗi ấm ức tức giận bao trùm lấy anh, trên đời này, tuyệt đối không một kẻ nào có thể cách ly anh khỏi thế giới của hắn!



Tuyệt đối không thể.



Là hắn trêu chọc anh trước, đừng hòng bắt anh bỏ qua cho hắn.



Đừng hòng!



“Em thích đóng phim, tôi biết.” Hạ Nhan Minh nhẹ nhàng liếm lên mi mắt của Diệp Thiều An, động tác rất nhẹ, ánh mắt lại bùng lên sự điên cuồng, “Em cứ làm việc em thích là được, em chỉ thích đóng phim thôi mà, tôi đâu có cấm không cho em đóng phim đâu, em thích lăn lộn trong giới showbiz, vậy tôi đành cho em gia nhập giới showbiz, tôi cũng đâu có ngăn cấm em làm chuyện em thích đâu…”



Trong giọng nói của Hạ Nhan Minh vẫn mang theo chút xíu mờ mịt không hiểu nổi trộn lẫn với sự oan ức: “Chỉ là không thể phát sóng mà thôi, có sao đâu? Không phải những việc em thích làm đều đã được làm rồi à…”



“Tại sao em lại không vui vậy?”



“Tại sao em lại muốn chia tay với tôi cơ chứ?” (Vì anh bị ngu đó, hihi)



Tiếng thở dốc của Hạ Nhan Minh ồ ồ, bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách quỷ dị.




“Thời gian của anh là thời gian, công việc của anh là công việc, chả nhẽ của tôi thì không phải à?”



“Nhưng… Nhưng em đã làm được chuyện mình thích rồi mà!” Hạ Nhan Minh chật vật đáp.



“Vậy hợp tác ký hợp đồng lớn cũng là chuyện anh thích làm lắm mà, anh ký xong hợp đồng rồi vứt nó qua một bên là được. Việc anh thích làm đều làm xong rồi, anh còn muốn thực hiện nó làm cái quỷ gì?!”



“Hạ Nhan Minh, rốt cuộc anh coi tôi là gì?”



Câu hỏi cuối cùng ấy mang theo sự uể oải và bất đắc dĩ vô biên, thậm chí có hơi hướm mất hứng.



Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cơ hữu* hỏi tui: Nếu như tui làm mất bản thảo của ông, ông định làm gì?



*Cơ hữu: chỉ bạn bè nam thân thiết hoặc bạn gay



Tui: …không cẩn thận hay sao?



Cơ hữu: Cố ý!



Tui: …loại mất trăm chữ hay mấy ngàn chữ hay tận mấy vạn chữ?



Cơ hữu: Mấy vạn chữ, thành quả mấy tháng của cưng ớ.



Tui: …vậy tôi hận không thể đánh chết ông.



Cơ hữu: Nếu như mấy năm liền tôi đều làm mất bản thảo của ông, cố ý nhé, lần nào cũng là loại mấy trăm ngàn chữ, ông định thế nào?



Tui:…



Tui:… Giảng đạo lý, dưới tình huống này, tui còn không đánh chết ông chắc chắn là chân ái rồi.



Cơ hữu: Giảng đạo lý, dưới tình huống này, An An không đánh chết công, cũng là chân ái.



Tui:…… nói như thật vậy ha ha………