Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 296 : Bụi gai vương miện (7)

Ngày đăng: 09:08 18/04/20


Hạ Nhan Minh thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn súc tích này, Chương Điềm Vưu cẩn thận gọi anh một tiếng, thấy Hạ Nhan Minh không đáp lại đành phải sờ sờ mũi, nói: “Chú xem đi, An Tử nhà chú cũng không phải hoàn toàn nhẫn tâm, không phải đang cho chú manh mối sao?”



“Chú thấy không, nhà chú cũng rất hi vọng chú tìm được cậu ấy mà?”



“Nghĩ đi, nghĩ An Tử nhà chú thích gì nhất đi.”



“Chờ tôi tìm được em ấy rồi…” Hạ Nhan Minh bạo ngược đánh gãy lời nói của Chương Điềm Vưu, “Tôi đánh gãy chân ẻm!”



“Tôi xem em ấy còn dám chạy nữa không!”



Chương Điềm Vưu: “…”



Người anh em, chú cứ như vậy, rất có thể không bao giờ tìm được An Tử nhà chú nữa đâu.



Bên trong tầng hầm, Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, giỏi, vẫn còn kiên cường lắm.



Giỏi quá.



Hệ thống 001 nhìn biểu cảm của Diệp Thiều An, trốn vào một góc run lẩy bẩy.



Dòng tin nhắn này giống như một lời an ủi giúp tâm tình bàng hoàng của Hạ Nhan Minh được vuốt ve, tựa như mưa xuân rơi xuống vùng đất khô cằn, trao cho Hạ Nhan Minh một niềm hi vọng.



Sự vui vẻ ấy lan ra khắp đáy lòng, sau đó còn bùng lên sự ngọt ngào dịu dàng, Hạ Nhan Minh thậm chí nghĩ, mọi người thấy chưa, người ấy cũng không phải hoàn toàn vô tình, không hẳn muốn rời bỏ anh.



Hắn cũng muốn mình tìm được hắn.



Điều này đã chứng minh, có phải hắn cũng thích mình chút chíu?



Hạ Nhan Minh bật mở tin nhắn đó đọc đi đọc lại vô số lần, cuối cùng trầm ngâm nói: “… Yêu à? Em ấy yêu đóng phim nhất, đại học của em ấy còn là học viện điện ảnh lớn nổi tiếng trong nước, chẳng lẽ chúng ta phải tìm tất cả phim trường hoặc phố điện ảnh à?”



“…” Chương Điềm Vưu vẫn còn đang đắm chìm trong hồi ức người anh em nhà mình hung tàn quá đi, nghe vậy sửng sốt một chút, khuyên: “Vậy phạm vi rộng lắm, mỗi năm có biết bao đoàn làm phim quay phim chứ, các phim trường trên cả nước và phố điện ảnh nhiều không đến hết. Hơn nữa chú cũng nói là đóng phim, còn không biết là đóng loại phim gì, đội ngũ làm phim đi khắp trời nam biển bắc, phạm vi đã rộng nay còn rộng hơn.”



“Hơn nữa anh cảm thấy cậu ấy hẳn sẽ không đến mấy nơi như phố điện ảnh, phim trường hay đoàn làm phim đâu, lắm người nhiều miệng, gần đây chuyện chú tìm cậu ta đã huyên náo đến nỗi không ai không biết, đám minh tinh đạo diễn đó có tên nào không phải nhân tinh [1]? Nếu biết tin về cậu ta chả lẽ lại không nói cho chú biết?” Chương Điềm Vưu vặn ngược lại: “Cậu ta coi như muốn trốn cũng chỉ có thể trốn ở nơi ít người thanh tịnh, không dễ bị phát hiện đâu.”



[1] Nhân tinh: người khôn khéo thành tinh



“… Tôi biết đạo lý này.” Hạ Nhan Minh trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói: “Nhưng em ấy thích đóng phim nhất, cũng vì đóng phim mà chúng tôi mới cãi nhau đến mức độ này.”



“Dừng dừng dừng người anh em.” Chương Điềm Vưu thật sự là không nhịn được nữa, cứ theo nhận thức đó của Hạ Nhan Minh, dù cho anh có tìm người về được, những ngày tháng sau này cũng chẳng yên bình.



“Bro, đến bây giờ chú vẫn không hiểu vì sao An Tử nhà chú lại chạy à?” Chương Điềm Vưu thở dài, “Việc này không hẳn liên quan đến đóng phim với chả không đóng phim đâu, đọc tin nhắn đi, An Tử nhà chú cũng không hẳn là người vô tình, chỉ là bị chú bức thôi..”



Hạ Nhan Minh không cam lòng nhíu mày lại, giọng điệu của Chương Điềm Vưu rất nặng, “Cậu ta tức là vì chú không tôn trọng cậu ta, nào có loại người yêu như chú chứ? Không giúp đỡ còn chưa tính, sao ngày nào cũng chỉ biết cản trở làm việc? Sao nào, chả nhẽ chú muốn cậu ta ở lỳ trong nhà chờ được chú nuôi à? Đại ca, bây giờ đã là thời đại nào rồi, ngay cả phụ nữ còn phải xông pha vì sự nghiệp của mình, chú lại nhốt một thằng đàn ông tay chân đầy đủ ở nhà, đây không phải là cố tình gây sự sao?”



“Đổi lại An Tử nhà chú làm công ty của chú bị phá sản, bắt chú ngày nào cũng ở nhà chơi, cho ăn ngon uống mát, còn bày ra dáng dấp ông đây sẽ tốt với cưng, chú động não tí đi, chú có hận chết người đó không? Con mẹ nó chú coi người ta là MB [2] để bao dưỡng à? Dù thân thiết như mẹ con cũng phải cho người ta chút riêng tư, chú cứ tằng tằng nhúng tay vào sự nghiệp của người ta không cho công chiếu, thế có khác gì cậu ta nhúng tay vào hợp đồng của chú làm công ty phá sản không, hơn nữa không đơn giản là không phát triển được sự nghiệp đâu, trong đó còn bao gồm cả người yêu phản bội, chú nói coi ai mà chịu được nữa?”
Diệp Thiều An sững sờ, trái tim khẽ thịch một tiếng, hắn cũng không phải người,



Nhưng bây giờ, hắn lại hiểu lòng người.



Sau mười hai ngày xa cách, Hạ Nhan Minh lại nhận được một tin nhắn của Diệp Thiều An, vẫn là dãy số đó, nhưng chỉ có một câu với mười hai từ đơn giản.



“Đến khi hoa núi nở rộ, nó lại cười giữa rừng hoa.” [5]



[5] Nguyên văn: 待到山花烂漫时,它在丛中笑 Câu này tác giả cố tình viết sai một chữ, bên dưới có giải thích, câu đúng là 待到山花烂漫时, 她在丛中笑, trích từ bài Bốc toán tử – Vịnh mai Bốc toán tử – Vịnh hoa mai (Người dịch: Xuân Thuỷ) nghĩa là: “Tưng bừng đợi khắp sơn khê, Hoa này trong đám hoa kia cùng cười”. Câu trong truyện editor dịch tạm.



Đây là một câu từ nói về hoa mai, Hạ Nhan Minh xoa xoa huyệt thái dương của mình, về câu từ này, rốt cuộc An An muốn nhắc nhở anh chuyện gì?



“Hoa mai?” Chương Điềm Vưu cũng cau mày, “Hình như gần đây có một đoàn làm phim tên cái gì mà << Mai Ngọc công tử >>, chẳng lẽ là đoàn làm phim đó??”



Hạ Nhan Minh chậm rãi suy tư mấy chữ này trong đầu, chẳng có ấn tượng gì, cuối cùng nói: “Hẳn không phải đâu.”



“Vậy thì là gì?” Chương Điềm Vưu trầm tư suy nghĩ, “Là địa điểm sao? Chẳng nhẽ muốn chúng ta đi tìm chỗ trồng mai à? Hay là ý khác nhỉ? Giấu trong bài từ này hay ý ngoài mặt chữ?”



Bài thơ từ này nhìn rất bình thường rất đơn giản, nhưng bây giờ khiến người ta sầu muốn chết, phân tích thì vừa rộng vừa xa, ví dụ như quê quán của người viết, là ai đề từ, mượn điển cố của thi nhân nào, quê hương của vị thi nhân kia, vị thi nhân đó viết bài từ này ở đâu, hoa mai nổi tiếng vùng nào, hoặc thậm chí sắp xếp lại các chữ trong câu từ lại thành một địa điểm.



Chương Điềm Vưu sầu cả người.



“Đến khi hoa núi nở rộ, anh lại cười giữa rừng hoa.” Hạ Nhan Minh nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn, lẩm bẩm nói: “… Đây không phải là bài từ đó.”



“A?” Chương Điềm Vưu mờ mịt hỏi.



“Nó viết sai một chữ, thiếu chữ nữ trong cô ấy [6], đây không phải là câu từ trong bài đó.” Hạ Nhan Minh ung dung nói.



[6] Như đã giải thích ở trên, tác giả cố ý viết sai chữ 她 (cô ấy) thành 它 (nó, anh ta). Chữ 她 tách ra thành 女 (nữ, đàn bà) và 它 (nó, anh ta).



“Có lẽ chỉ là nhất thời nhanh nhảu gõ sai lại lười không muốn sửa mà thôi.”



“Không, không đâu, nếu đó là An An, nếu An An thật sự muốn dùng bài từ đó thì chắc chắn sẽ không cho phép câu từ này viết sai một chữ.” Hạ Nhan Minh chậm rãi lắc đầu, “Em ấy dùng câu này tự có suy nghĩ của ẻm, nhưng câu thơ trong bài từ này không nói về hoa mai, cũng chẳng chỉ nghĩa phân tích bài thơ, chỉ là mấy con chữ mà thôi.”



“Chỉ có mười hai chữ này, chỉ có mười hai chữ này…” Hạ Nhan Minh đột nhiên nhảy dựng lên, trong đôi mắt đầy ắp sự nóng bỏng và sắc mặt lộ vẻ vui mừng, “—— tôi biết rồi!!”



Tác giả có lời muốn nói: Hạ Nhan Minh: Mỗi một lời em thốt ra đều được khắc sâu vào trí não của tôi.



Hạ Nhan Minh: Hình như tôi còn quan tâm em, yêu em hơn so với tưởng tượng của tôi.



Hạ Nhan Minh: Tôi chưa bao giờ dám quên mỗi một câu em nói.



Hạ Nhan Minh: Tôi tới tìm em đây, An An.