Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Chương 299 : Bụi gai vương miện (hoàn)
Ngày đăng: 09:08 18/04/20
Đến nửa đêm Hạ Nhan Minh mới nhìn thấy dòng tin nhắn đó.
Đang nửa đêm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chợt thức giấc vì ác mộng lại chẳng nhớ rõ cảnh tượng trong mơ, chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương đau nhức mệt mỏi, Hạ Nhan Minh uống một ngụm nước, bật điện thoại lên nhìn xem mấy giờ rồi, bấy giờ mới nhìn thấy dòng thông báo “Bạn có một tin nhắn mới”.
Hạ Nhan Minh xoa xoa huyệt thái dương cho là mấy tin nhắn spam, đêm còn rất dài, bên cạnh không có ai chỉ một mình anh giữa giường rộng lạnh lẽo, tự dưng anh lạnh hết cả chân tay;
Anh cần một người làm bạn, dù cho đó có là tin nhắn spam.
Anh mở tin nhắn đó ra,
Ngây ngẩn cả người,
“Em ở nhà.”
Sau ba phút, Hạ Nhan Minh bậy dậy khỏi giường!
Chương Điềm Vưu và trợ lý bị anh gọi tỉnh, hừng đông ba giờ sáng lấy đâu ra máy bay bay về nhà, chuyến bay sớm nhất là tám rưỡi sáng cơ, thế nhưng Hạ Nhan Minh chờ sao nổi?
Coi như anh phải lái xe về cũng phải đi ngay lập tức!
Chương Điềm Vưu nhìn đôi mắt đỏ au của Hạ Nhan Minh, biết mấy ngày này anh em mình sống cũng không dễ dàng gì, y nhiều nhất cũng chỉ thấy mệt mỏi ngoài cơ thể, nhưng anh em y lại sống trong sự dằn vặt cả cơ thể lẫn tinh thần, giờ nhìn người không ra người quỷ không ra quỷ, cứ thế này mãi không được,
Bây giờ vất vả mãi vị kia mới cho chút hi vọng, anh em y như giờ cũng tốt, ít nhất không khùng điên như mấy hôm trước nữa.
Về thôi, về thì về, còn không về thì Hạ Nhan Minh lại xé xác y ra mất.
Một bên lên mạng tìm vé máy bay, một bên lái xe đi, trời không phụ lòng người cuối cùng cũng tìm được một chuyến bay lúc bốn giờ rưỡi nhưng sân bay lại ở tỉnh trên, một đám người chạy như chạy giặc cũng đến kịp, ngồi trên máy bay toàn thân Hạ Nhan Minh căng cứng, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, tư thế ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, Chương Điềm Vưu mấy lần muốn dời sự chú ý của anh đi, kết quả Hạ Nhan Minh không thèm nhìn y một cái.
Chương Điềm Vưu sờ sờ mũi, quyết định vào những lúc như thế này tốt nhất không nên chọc vào Hạ Nhan Minh.
Dù sao cũng là đàn ông “thất tình”, trêu cũng không tốt.
Lúc xuống máy bay, bên này đã có người đến đón bọn họ, trên đường Hạ Nhan Minh luôn mồm giục nhanh lên nhanh lên, trông như hận không thể đạp tài xế ra tự lái với vận tốc 180km/h, tài xế cười khổ nói: “Tiên sinh, không thể nhanh hơn được nữa, nhanh hơn nữa sẽ bị tuýt còi đó.”
Hạ Nhan Minh mím môi, chẳng ừ hử gì.
“Được được được!”
Hạ Nhan Minh chạy nhanh vào trong bếp, lúc này anh đột nhiên thấy may mắn, khi đó anh chỉ đập phá phòng khách chứ chưa ra tay với tủ lạnh dụng cụ trong phòng bếp, phần lớn nguyên liệu trong tủ lạnh không thể ăn được nữa vì quá hạn rồi, thế nhưng gạo trắng, bột mỳ và trứng gà vẫn còn, đủ để nấu bát cháo với làm bánh trứng gà, cũng coi như một bữa sáng ngon lành.
Hạ Nhan Minh nhìn lớp dầu vàng óng trong chảo, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên người anh như đang nhảy múa, anh nhắm hai mắt lại, khóe môi hơi rung động,
Anh biết, cho dù Diệp Thiều An không nói gì, nhưng hành động của em ấy đã cho thấy rõ em ấy đã tha thứ cho anh.
Hay nên nói, em ấy chưa bao giờ trách anh.
Diệp Thiều An cho gửi tin nhắn cho anh, nói: “Em ở nhà.”
Không quan tâm hai người họ tức giận cãi vã thế nào, An An của anh vẫn luôn coi chỗ này là nhà;
Nhà của hai người họ.
Nhịp đập trái tim của Hạ Nhan Minh thình thịch, anh nhìn bánh rán giòn rụm trong chảo dầu, chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ;
—— Bạn có biết hạnh phúc là gì không?
—— Hạnh phúc là bất kể bạn làm sai bao nhiêu việc, vô luận bạn và người đó tranh chấp, cãi vã, bỏ đi, tức giận, luôn có một người nguyên ý chỉ ra lỗi sai của bạn, nguyện ý bỏ ra nhiều công sức dạy cho bạn những chuyện bạn không hiểu;
—— Hạnh phúc là sau bao cãi vã, vẫn có một người nguyện ý ở nhà chờ bạn.
Tôi yêu em ấy.
Hạ Nhan Minh tự nhủ,
Tôi yêu em ấy.
【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 100. 】
Hết chương 99