Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 19 : Đánh nhau
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
EDITOR: JIN XUAN
"Tôi có thể cưỡng hôn cậu được không."
Hắn mặc dù là là đang trưng cầu ý kiến, nhưng mà hắn hoàn toàn không muốn chờ câu trả lời của cô.
Tịch Bạch trơ mắt nhìn thiếu niên nhắm hai mắt lại, từ từ đến gần cô.
Trong giây phút đó, Tịch Bạch lấy tay chặn miệng mình, tách rời nụ hôn của hắn.
Tạ Tùy hôn mu bàn tay cô, da thịt mềm nhẵn mà lành lạnh, hắn mở mắt nhìn nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt tối đen như mực của Tịch Bạch lộ ra phòng bị và kích động.
Tạ Tùy cũng không thèm để ý bị ngăn cách, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại, thâm tình hôn tay cô.
Môi hắn vừa mềm vừa nóng, đặt trên mu bàn tay của cô.
Gió nhẹ thổi qua, lông mi thiếu niên hơi hơi run rẩy, hắn cũng đỏ mặt.
**
Tịch Bạch đẩy xe đi về nhà, chân cô đều mềm nhũn, không còn sức lực để đạp xe.
Gió lạnh phơ phất, nhưng vẫn không thể nào làm phai đi độ nóng trên mặt cô.
Đáng chết... Lật thuyền trong mương, nụ hôn đầu tiên của cô thiếu chút nữa là bị tên nhóc này cướp đi.
Tịch Bạch vào sân, dựng xe đạp cạnh góc tường đầy dây leo, xa xa nghe trong phòng truyền đến tiếng Tịch Phi Phi khóc.
"Mẹ, con muốn tham gia họp hằng năm, mẹ mau gọi điện thoại cho bà nội đi, để con cũng được đi họp hằng năm, van xin mẹ đó, hu hu hu."
Tịch Bạch đẩy cửa vào phòng, Tịch Phi Phi đang ngồi ở trên sô pha, trong tay nắm chặt khăn tay, khóc đến lê hoa đái vũ, sưng cả hai mắt.
Cha và mẹ ngồi ở bên cạnh chị ta, lo lắng an ủi: "Phi Phi, con đừng khóc, khóc làm cho lòng mẹ cũng đau mất."
"Gọi điện thoại cho bà nội, gọi ngay bây giờ!"
Đào Gia Chi đẩy đẩy Tịch Minh Chí: "Nhanh gọi cho mẹ ông, tại sao Phi Phi của chúng ta lại không được tham gia họp hằng năm chứ, mẹ cũng không phải không biết bệnh tình của Phi Phi chúng ta, không thể bị kích thích."
Tịch Minh Chí chần chừ cầm di động lên, gọi cho bà Tịch.
Sau một lúc lâu sau, ông buông di động xuống: "Trợ lý Tần nói mẹ còn đang họp."
"Họp gì mà họp cả ngày, tôi thấy bà ấy cố ý không tiếp điện thoại của chúng ta."
Tịch Phi Phi khóc lớn tiếng hơn.
Đào Gia Chi nói với Tịch Minh Chí: "Ông mau sắp xếp thời gian, tự mình đi tổng công ty một chuyến, năn nỉ mẹ một chút."
Tịch Minh Chí nhăn mày, vô cùng lo lắng nói: "Mỗi lần tôi đi tổng công ty, đều là báo hao hụt tài chính muốn trợ cấp, toàn là chuyện không tốt, hiện tại lại vì chút chuyện nhỏ này mà đi năn nỉ, tôi không thể mất mặt như vậy, muốn đi thì tự bà đi, tôi không đi."
Tịch Phi Phi nghe vậy, nắm lấy tay Đào Gia Chi: "Mẹ, chỉ có mẹ mới có thể giúp con."
Đào Gia Chi cũng thấy khó khăn, thở dài không lên tiếng.
Bà Tịch là một nhân vật vô cùng thủ đoạn, chuyện đã quyết định sao có thể vì bọn họ cầu tình mà thay đổi?
"Phi Phi, đừng như vậy, họp hằng năm của tổng công ty không đi được, con còn có thể đến công ty chúng ta họp hằng năm mà."
Tịch Phi Phi ghét bỏ nói: "Con mới không thèm đi đến cái công ty nhỏ xíu lại còn lỗ vốn kia của hai người đâu! Có dọa người hay không!"
Vừa nghe lời này, Tịch Minh Chí phát hỏa: "Làm sao, con còn khinh thường ba mẹ con đúng không!"
Đào Gia Chi lập tức đánh ông một cái: "Ai nha! Ông đừng ầm ĩ, chính mình không có bản lĩnh, hung dữ với con làm gì."
"Hừ, tôi thấy nó là được bà chiều đến thành loại xấu tính này!"
Tịch Bạch vô thanh vô tức vào phòng, đeo balo chuẩn bị lên lầu: "Ba mẹ, con đã về, con lên phòng làm bài tập."
"Em chờ một chút!" Tịch Phi Phi quay đầu, đột nhiên nhắm ngay Tịch Bạch: "Em đoạt đi cơ hội họp hằng năm của chị, bà nội đã nói, vốn là mời chị, tất cả đều là tại em gây chuyện làm bà đổi ý!"
Bước chân Tịch Bạch sơ sẩy, dừng lại một chút, cô thản nhiên nói: "Vốn là mời chị, nhưng vì sao bà nội thay đổi chủ ý, trong lòng chị không hiểu rõ sao, nếu không phải chị cố tình gây sự, em sao có được cơ hội này?"
Lúc này, dì giúp việc trong nhà cầm thuốc tới: "Đại tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi."
Tịch Phi Phi khóc náo loạn lên: "Mẹ, bà nội không thích con, vậy thì con sống còn có ý nghĩa gì, con dứt khoát không cần chữa trị nữa!"
Đào Gia Chi hoảng hồn: "Phi Phi, con đừng bao giờ có suy nghĩ như vậy, ngoan, uống thuốc đi."
"Nếu nó không nhường cơ hội cho con, con sẽ không uống thuốc!"
Tịch Bạch đứng ở trên thang lầu, lạnh lùng nhìn màn biểu diễn của chị ta.
Đào Gia Chi nói: "Bạch Bạch, con đi nói với bà nội, nhường cơ hội này cho chị, con xem chị con đã bệnh thành cái dạng này, con là em gái của chị đó."
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: "Bà nói muốn tổ chức một hội âm nhạc tại cuộc họp hằng năm, mời con đến kéo đàn violoncello, nếu mẹ không muốn con tham gia, tự mẹ đi nói với bà đi."
Đào Gia Chi cũng không có cách nào, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt.
Tịch Phi Phi nói: "Em hãy nói với bà đi, ngày đó em không khỏe, không đi được!"
"Chị, chị còn không biết rõ ràng mấu chốt của vấn đề hả, cuộc họp hằng năm của tập đoàn Tịch Thị, sẽ không có nhiều người, bà hoàn toàn có thể mời cả hai chị em chúng ta đến tham gia, vì sao lại không? Chị thông minh một chút đi, dù cho em không đi, chị cũng không đi được."
Cô bỏ lại những lời này, xoay người lên lầu về phòng.
Tịch Phi Phi còn ở dưới lầu khóc ầm ĩ không ngừng, Tịch Bạch đeo tai nghe lên, xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh lại, cô cầm bài thi, bắt đầu làm bài.
Trùng sinh một lần, Tịch Bạch muốn nỗ lực, đậu vào trường đại học S tốt nhất toàn quốc, cô nên vì chính mình sắp đặt một tiền đồ tốt, mà không phải giống như kiếp trước, vô tri vô giác tùy tiện thi trung đẳng đại học, cuối cùng vẫn phải dựa vào gia đình cha mẹ, bị giam cầm lấy máu...
Lòng dạ ác độc của Tịch Bạch run rẩy một chút.
Nhất ngữ thành sấm, kiếp trước Tạ Tùy, cũng bảo vệ cô giống như một nàng công chúa, vì cô làm rất nhiều việc, những việc dơ bẩn, mệt, không thấy mặt trời kia...
**
Vào đông, hiếm khi xuất hiện tia nắng, Tạ Tùy nằm bên cửa sổ, dưới ánh mặt trời, mơ mơ màng màng ngủ.
Phía sau phòng học có mấy tên nam sinh đang xem video trên di động, là trailer chiêu sinh của trường học vừa mới đăng, trong trailer có hình ảnh Tịch Bạch làm chỉ đạo tập thể dục theo đài, chiếm hơn hai mười giây, hơn nữa còn đặc tả ngay phía trước ống kính.
Trên hình, khuôn mặt cô gái nhỏ trắng hồng, sáng lạn mỉm cười, mắt trong veo dưới ánh mặt trời vô cùng xinh đẹp.
Các cậu bé thấp giọng nghị luận ——
"Tịch Bạch đẹp quá đi!"
"Bà chị kia làm gì có cửa sánh bằng!"
"Mẹ, sớm biết vậy, lúc trước lão tử không thèm theo đuổi con chị, còn bị người ta chê cười, lão tử trực tiếp theo đuổi con em không phải được hơn sao!"
"Ha ha ha, đúng vậy, Diêu ca, cậu theo đuổi con em khẳng định có hi vọng, em gái này luôn luôn không được nam sinh theo đuổi, nói không chừng đã sớm đói khát, thả cần câu một cái liền dính!"
"Hiện tại cũng không chậm nha, cậu xem nó thuần như vậy, mùi vị khẳng định không tệ."
...
Các cậu bé gom lại cùng nhau, nhắc tới nữ sinh hơn phân nửa là không có lời hay ý đẹp.
Tùng Dụ Chu dự cảm không ổn, nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, Tạ Tùy mở ra con ngươi đen nhánh.
"Tùy ca..."
Tạ Tùy đứng dậy xuyên qua đám người, đi đến trước mặt tên Diêu Vũ nói năng lỗ mãng, nhấc cổ áo cậu lên, nặng nề đặt trên tường ——
"Khuyên mày, với cái miệng hôi thối mùi cống rãnh của mày, đời này đều không được nhắc tới hai chữ Tịch Bạch."
Mắt hắn lộ ra hàm xúc điên cuồng, xem ra thật sự tức giận.
Diêu Vũ ỷ vào trong nhà có tiền, ngày thường tác oai tác quái trong lớp học, ỷ mạnh hiếp yếu, cũng chưa bao giờ ăn chay, chịu thua.
Cậu tránh khỏi ràng buộc của Tạ Tùy, cười lạnh: "Ơ, hóa ra Tùy ca cũng coi trọng? Làm sao đây, xem ra chỉ có thể tự do cạnh tranh, hay là chúng ta đi WC so đấu vài lần chiều dài được không, để Tịch Bạch tự mình lựa chọn."
Tùng Dụ Chu nhìn ánh mắt Tạ Tùy trong giây lát giăng đầy tơ máu, thầm nghĩ không ổn, còn chưa kịp ngăn lại, Tạ Tùy trực tiếp nhấc ghế sắt bên cạnh lên, ném qua Diêu Vũ!
Chỉ nghe một tiếng trầm đục, ghế sắt vững vàng đập vào trên đầu cứng rắn của Diêu Vũ, trực tiếp trọng thương! Máu tươi từ ót của cậu ta chảy xuống, tựa như giun đất uốn lượn, từ mặt cậu chảy xuống.
Tí tách, tí tách, máu tươi chảy đầy mặt đất.
Toàn bộ phòng học an tĩnh mười giây, lập tức nổ oanh.
"Diêu Vũ chảy máu!"
"Cậu không sao chứ! Trời má, thật nhiều máu, mau gọi thầy!"
"Gọi thầy làm gì! Đưa tới phòng y tế!"
Diêu Vũ thậm chí còn không phản ứng kịp, một tay che đầu, máu tươi từ kẽ tay chảy ra.
"Miệng mày còn dám nói ra tên của cậu ấy, lão tử khiến mày chết."
Tạ Tùy lạnh lùng nói xong, ném ghế, táo bạo quay người rời đi.
Vài nam sinh ôm lấy Diêu Vũ chạy ra tòa nhà, không ít học sinh chạy đến trên ban công nhìn náo nhiệt.
Ân Hạ Hạ vội vội vàng vàng chạy về lớp học, nói với Tịch Bạch đang làm đề: "Nghe nói... Tạ Tùy vừa mới đánh người!"
Chữ viết dưới ngòi bút của Tịch Bạch đột nhiên kéo ra một đường rất dài, cô quay đầu hỏi Ân Hạ Hạ: "Tạ Tùy từ trước đến nay sẽ không động thủ ở trường học, lại càng sẽ không đánh bạn học, chắc cậu nhìn lầm rồi."
Ân Hạ Hạ cũng là nửa tin nửa ngờ: "Tớ không tận mắt nhìn thấy, có người từ ban 19 đi ra, che đầu, máu chảy đầy đất, nghe nói là Tạ Tùy làm, nhưng mà cậu nói như vậy, giống như thật sự không phải hắn ở trường học động tay động chân, không biết thật hay giả."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người cũng không thảo luận chuyện này nữa.
Tịch Bạch có chút không yên tâm, sau khi tan học, đứng dây dưa ở chỗ đậu xe đạp mở khóa xe, thường thường ngẩng đầu lên nhìn phòng học ban 19 trên lầu ba.
Ngày thường lúc này, có thể nhìn thấy hình ảnh hắn mang theo bóng rổ ra tới, nhưng hôm nay lại không thấy.
Thời điểm Tịch Bạch đẩy xe ra lán đỗ xe, nhìn thấy mấy người bọn Tùng Dụ Chu từ văn phòng ra, Tịch Bạch đi qua: "Nghe nói lớp các cậu vừa mới có bạn học bị thương?"
"Đúng vậy, chúng ta mới từ phòng giáo vụ..." Tương Trọng Ninh đang muốn mở miệng, lại bị Tùng Dụ Chu một phen kéo đến phía sau, cản lại câu chuyện.
"Cậu ta đứng trên bàn sửa bóng đèn, không biết thế nào lại ngã, không nghiêm trọng lắm, trầy ngoài da mà thôi, không chết được."
Tịch Bạch gật gật đầu, cũng không hề hỏi nhiều, cô lại nhìn phía sau bọn họ, không bắt gặp được bóng dáng quen thuộc kia.
Tùng Dụ Chu nói: "Tùy ca hôm nay có chuyện, về trước."
Cô ngượng ngùng thu ánh mắt về, thấp giọng nói câu: "Tôi không có hỏi đến cậu ấy.", sau đó ngồi lên xe đạp rời đi.
Tương Trọng Ninh không hiểu hỏi Tùng Dụ Chu: "Tại sao cậu không nói sự thật với cậu ấy! Tùy ca vì cậu ấy mới đánh nhau với người ta, còn bị xử phạt."
Tùng Dụ Chu liếc hắn một chút: "Cậu dám nói lại những lời hạ lưu kia của Diêu Vũ với em gái người ta một lần xem, tin Tạ Tùy có thể đục một cái lỗ vào trên đầu cậu hay không."
- ----
Editor Jin Xuan: vì Tịch Phi Phi đã lộ ra bộ mặt thật nên trước mặt mọi người vẫn giữ xưng hô chị-em, còn nói với Tịch Bạch thì mày-tao nhee.