Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 25 : Không dơ bẩn
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
EDITOR: JIN XUAN
Tùng Dụ Chu ôm trái bóng rổ đi vào cửa sau phòng học, quăng bóng rổ vào một góc rồi đến bên cạnh chỗ Tạ Tùy đang nằm sấp ngủ say khò khò, lấy tay kéo kéo tóc mai của hắn.
Tương Trọng Ninh làm cái động tác cắt cổ, trợn mắt nói: "Cậu muốn chết hả."
Lúc Tạ Tùy rời giường, tính tình rất mạnh bạo, người bình thường chịu không nỗi.
Tùng Dụ Chu cười giảo hoạt, ghé sát vào bên tai Tạ Tùy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch muốn buổi chiều đi tới hội trường xem phim với cậu."
Hai giây sau, Tạ Tùy đột nhiên máy móc chấn động, hắn ngẩng đầu, mắt nhập nhèm mông lung mang theo một ít gợi cảm.
"Cái gì."
Tùng Dụ Chu cười nói: "Không có gì, tớ nói bừa thôi, cậu tiếp tục ngủ đi."
Tạ Tùy đứng dậy, thong thả lười nhác bước chân tới bồn rửa tay ở ban công, xoay vòi nước rồi hắt từng làn nước vô mặt mình, sau đó còn xoa xoa lên tóc.
Tùng Dụ Chu đứng bên cửa sổ, nhìn Tạ Tùy đang chăm sóc kiểu tóc, thấp thỏm nói: "Nếu bây giờ tớ nói cho hắn biết, "Tiểu Bạch" muốn cùng hắn xem phim, có khả năng không phải là "Tiểu Bạch" mà hắn tưởng, hắn có bẻ gãy chân tớ không?"
Tương Trọng Ninh khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ bả vai Tùng Dụ Chu: "Cậu lo mà cầu nguyện đi."
Cho nên, sau khi Tạ Tùy "tỉ mỉ ăn mặc" xong, đúng giờ chờ ở dưới dãy phòng học đã hẹn trước
Không bao lâu, Phương Duyệt Bạch xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Cô ấy mặc một chiếc váy đáng yêu, tóc cột cao lên thành đuôi ngựa, rũ xuống vài sợi tóc hơi xoăn, hết sức xinh đẹp.
Cô nàng vẫy vẫy tay với Tạ Tùy, sắc mặt càng thay đổi.
Hắn ngẩng đầu, trên ban công tầng năm, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh vội vàng rụt đầu về, bỏ trốn mất dạng.
Trong tay Phương Duyệt Bạch cầm chặt hai tờ phiếu, thấp thỏm lại hưng phấn nói với Tạ Tùy: "Tớ cứ nghĩ cậu sẽ không tới."
Giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng, còn có chút run rẩy.
Tạ Tùy đang muốn mở miệng, đúng lúc này thì Tịch Bạch bưng một chén khoai tây nghiền, cùng các bạn học từ tòa nhà bên cạnh đi tới.
Dưới ánh mặt trời, cô càng có vẻ trong sáng xinh đẹp, cho dù là đứng ở trong đám người, luôn luôn làm cho hắn nhìn một cái liền trông thấy cô.
Tịch Bạch đang trò chuyện tán nhảm với các cô gái, nghiêng đầu nhìn thấy Tạ Tùy ở cùng một chỗ với một nữ sinh xa lạ, tốc độ nói chuyện của cô rõ ràng chậm đi nửa nhịp.
Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói chuyện, trên mặt treo nụ cười.
Ánh mắt Tạ Tùy dừng ở trên người cô, liền không thể rút về.
Tịch Bạch từ bên người hắn đi qua, nhìn hắn một chút, không có quấy rầy hắn.
Tạ Tùy đột nhiên có chút tức giận, hắn nhấc chân đi tới hội trường, Phương Duyệt Bạch sau lưng hắn, không hiểu hô một tiếng: "Này Tạ Tùy."
"Cậu có chuyện gì sao?"
Tạ Tùy lắc lắc trái táo đỏ được đóng gói đẹp đẽ trong tay: "Ăn không?"
Tịch Bạch chớp chớp mắt, nhìn thấy tờ giấy ghi chép trên cái túi trong suốt, viết là ——
"Kính gửi thân ái của anh, Giáng Sinh vui vẻ, anh mãi mãi yêu em."
Tịch Bạch:...
Không biết hắn từ đâu lấy ra trái táo này.
"Không ăn, cám ơn." Tịch Bạch ngồi xuống, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập.
Tạ Tùy biết cô sẽ nói như vậy, hắn cũng lười nói lời vô nghĩa, lấy một cây dao nhíp trong túi ra, đứng ở bên cửa sổ, bắt đầu gọt táo.
Lưỡi dao bén nhọn, phát ra tiếng xoẹt xoẹt, vỏ táo mỏng manh một tầng một tầng rớt xuống dưới.
Tịch Bạch nhịn không được đưa mắt nhìn hắn, phát hiện tay hắn thật sự xinh đẹp, làn da mu bàn tay rất trắng, bởi vậy gân xanh nhạt dưới da càng lộ ra rõ rệt, theo động tác của hắn, xương ngón tay đôi chút phập phòng.
Rất khó tưởng tượng, một đôi tay xinh đẹp này, từng trên đài quyền anh đánh bại vô số người khiêu chiến, dính đầy máu tươi.
"Ăn đi." Tạ Tùy đưa táo đã gọt sạch sẽ vào trong cửa sổ.
Tịch Bạch không lấy.
Hắn thấy Tịch Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm tay hắn, dừng một chút, kiên nhẫn bổ sung một câu: "Tôi đã rửa tay, không dơ bẩn."
Rửa tay, không dơ bẩn.
Kiếp trước, mỗi lần hắn công tác trở về, thời điểm bóc hoa quả cho cô đều sẽ nói như vậy, hắn giống như luôn cảm thấy mình dơ bẩn, một tiếng trước khi lên giường đều phải tắm, mới dám ôm cô ngủ.
Loại này tự ti chấp niệm này gần như cắm rễ ở trong cốt tủy hắn, cho dù Tịch Bạch vô số lần nói qua, không sao, em không cảm thấy anh dơ bẩn, cũng không chê anh.
Nhưng ở trong mắt Tạ Tùy, cô quá mức tốt đẹp, sợ chỉ cần mình chạm cô một cái, sẽ làm bẩn cô.
Tịch Bạch lắc đầu, đuổi tạp niệm trong đầu đi, cô không nên lại hồi tưởng quá khứ quá nhiều, bởi vì đối với thế giới bây giờ mà nói, những việc kia đều chưa từng xảy ra.
Nhìn ánh mắt Tạ Tùy chân thành tha thiết, Tịch Bạch nhận lấy quả táo trắng nõn trong tay hắn, nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm, vị ngọt mát lành nhanh chóng chạm tới đầu lưỡi.
"Ngọt không?" Tạ Tùy chờ mong hỏi.
Tịch Bạch cắn táo, gật gật đầu, nâng con mắt long lanh nước lên nhìn hắn: "Tạ Tùy, táo cậu gọt đặc biệt ngọt."
Khóe miệng cô có lúm đồng tiền nhỏ, cười lên như rót vào lòng người một ly rượu ngọt chưng cất đã lâu.
Tại khoảnh khắc đó, Tạ Tùy cảm giác tâm mình bùng nổ sự ngọt ngào.