Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 42 : Có thể cùng một chỗ
Ngày đăng: 23:12 07/03/21
Editor: Miền lạ
Chương 42: Có thể cùng một chỗ
Lệ Sâm đi qua mấy kệ sách đến cuối căn phòng thì nhìn thấy cô đang tựa lưng trêи tường, đôi mắt vô thần, ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
Vài sợi tóc bị ánh nắng chiếu vào, nhìn qua vô cùng lấp lánh, cô hơi nhíu mày, mím chặt làn môi.
Anh ta lên tiếng hỏi: “Tịch Bạch, em làm sao vậy?”
Tịch Bạch lấy lại tinh thần, giật mình nhìn Lệ Sâm: “Không có việc gì, chính là... Suy nghĩ một chút chuyện mà thôi.”
“Người kia đâu?”
“Ừm, cậu ấy đi rồi.”
Ánh mắt Tịch Bạch rơi xuống mấy quyển từ điển Trung Anh trêи tay: “Cậu ấy... Chính là như vậy, rất không lễ phép, vừa rồi đã bất lịch sự với anh, thật sự xin lỗi.”
Lệ Sâm cười ôn hòa: “Vì sao lại xin lỗi giúp cậu ta?”
Đúng rồi, tại sao cô muốn giải thích thay Tạ Tùy?
Tịch Bạch nhớ tới hành động xấu hổ vừa rồi của cậu, hai má không tự chủ phiếm hồng, cánh môi còn lưu lại độ ấm và xúc cảm của Tạ Tùy. Ẩm ướt và mềm mại.
Cô kìm lòng không được nhẹ ɭϊếʍ môi dưới.
Lệ Sâm không biết trong lòng Tịch Bạch bây giờ đang loạn hết cả lên, anh ta nhìn lên kệ sách chọn lựa vài quyển, sau đó hỏi Tịch Bạch: “Em muốn ở lại đọc tiếp hay là trở về nhà?”
“Trở về đi.”
Tịch Bạch đi vài bước nhưng bất chợt nhớ ra cái gì đó, cô vội vàng quay trở lại, cầm mấy quyển từ điển Trung Anh mang đi.
Lệ Sâm lái xe đưa Tịch Bạch trở về, đến trước cổng biệt thự, anh ta gọi Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, chờ chút.”
Tịch Bạch xoay người hỏi: “Anh Lệ Sâm, còn có việc gì sao?”
“Nếu em có vấn đề gì về phương diện học tập thì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào. À, thời gian còn sớm, ôn tập hẳn còn kịp, không cần quá liều mạng.”
Tịch Bạch mỉm cười nhợt nhạt: “Em biết rồi.”
Nụ cười của cô làm cho Lệ Sâm cảm thấy thật nhẹ nhõm, tâm tình cũng trở nên tốt hơn: “Đúng rồi, nam sinh vừa nãy, thoạt nhìn không giống người tốt cho lắm, em nên hạn chế tiếp xúc với cậu ta thì hơn.”
Vừa nhắc đến Tạ Tùy, Tịch Bạch liền cụp mắt, sắc mặt cũng thay đổi: “Cậu ấy kỳ thật không xấu, chính là nhìn có chút hung dữ.”
Lệ Sâm là người có tu dưỡng, anh ta sẽ không nói xấu người khác sau lưng, nghe thấy Tịch Bạch nói như vậy thì cũng thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Tóm lại, hiện tại nên lấy việc học tập làm trọng.”
“Em đã biết.”
Cùng Lệ Sâm nói tạm biệt xong, Tịch Bạch liền xoay người bước vào nhà.
Cậu nghe lời buông cô ra, Tịch Bạch xoay người muốn bỏ đi, đi được hai bước, vừa tức, vừa bực quay trở lại, lấy từ trong cặp ra hai bản bút ký ném vào lòng cậu, hung hăng dặn dò: “Bút ký của mình, cậu lấy đi sao chép một quyển, ngày mai trả lại!”
“A, có ý gì?”
“Nếu cậu...”
Cô cố gắng bình ổn nhịp tim phập phồng của mình, dừng một chút mới nói ra: “Nếu cậu muốn cố gắng học tập, mình có thể giúp cậu nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không được làm như vậy với mình nữa.”
Tạ Tùy rốt cuộc đã hiểu rõ, nha đầu kia thật sự hi vọng cậu có thể kiên trì tiến về phía trước.
“Tiểu Bạch à.”
“Thì thế nào?” Tịch Bạch đi một bước thì quay lại hết ba lần: “Cậu có chuyện gì thì nói hết một lần thôi, được không?”
Tạ Tùy nhìn cô thở phì phò cùng với dáng vẻ tức giận kia thì nở nụ cười vui vẻ, gương mặt vốn bén nhọn cũng hiện lên mấy phần nhu hòa, cậu trịnh trọng nói:
“Tiểu Bạch, nếu tôi cố gắng biến thành dáng vẻ một người mà cậu thích, cậu có thể thích... Thích tôi một chút được không?”
…
Ngày đó gió thổi rất nhu hòa, thiếu niên mặc dù đang tươi cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân thành, tha thiết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảnh khắc tốt đẹp này trong nháy mắt, tựa như những viên trân châu xinh đẹp điểm tô thêm cho thời thanh xuân rất đỗi bình thường của cô. Có lẽ, Tịch Bạch cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào quên được buổi chiều hôm ấy.
Cậu nói sẽ cố gắng biến thành dáng vẻ một người mà cô thích.
Tịch Bạch cúi đầu nhìn xuống những cây cỏ dưới chân, từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm cho khuôn mặt cô không khỏi đỏ ửng, cô hơi mím môi, thấp giọng nói: “Tạ Tùy, cậu hiểu lầm rồi, mình không phải thích Trần Triết Dương hay là anh Lệ Sâm gì hết, mình hi vọng cậu có thể cố gắng nhiều hơn nữa.”
Tạ Tùy hơi nhíu mày: “Cậu có ý gì?”
Tịch Bạch ngước mắt lên nhìn những đám mây lượn lờ trêи bầu trời, cô đã biết, có một số việc nhất định sẽ trốn không thoát...
“Thích người khác, bản thân sẽ có thêm dũng khí để làm một việc gì đó.” Cô nghiêng người nhìn về phía cậu: “Tạ Tùy, mình có thể vì cậu mà trở nên thật dũng cảm.”
Lựa chọn Tạ Tùy, đã định sẵn con đường này sẽ tràn ngập những bụi gai và gian khổ nhưng Tịch Bạch nguyện ý đi thử một lần.
Tạ Tuỳ suy nghĩ không quá vài giây mới phản ứng kịp từng ý nghĩa trong lời nói của Tịch Bạch, sau đó cậu vội vàng chạy đến bên cạnh cô.
Chờ đợi ngày này đã quá lâu, cậu muốn ôm cô gái nhỏ vào lòng thật chặt, muốn giữ lấy cô, muốn đến điên rồi.
Tịch Bạch nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng lui về phía sau hai bước, hô lớn: “Điều kiện tiên quyết là!”
Tạ Tùy ngừng lại, khóe mắt hơi nhướn lên, lời nói cũng tình cảm hơn.
“Tiểu Bạch, một lời đã nói, đừng giày vò tôi nữa, được không?”
“Điều kiện tiên quyết là cậu hãy khống chế tốt bản thân... Có đồng ý hay không?”
Tạ Tùy nhìn dáng vẻ này của Tịch Bạch, thật sự giống như một chú chim bồ câu, vừa đến đã muốn bay đi, cô có vẻ rất sợ cậu.
Cậu xòe tay, mỉm cười: “Tôi vô cùng thuần khiết, chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện kia.”
…
Editor: Cuối cùng đã về với nhau rồi! Các bạn thấy mình nên đổi xưng hô cho hai người bắt đầu từ chương sau được không?