Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 44 : Thể diện

Ngày đăng: 23:12 07/03/21


Editor: Miền lạ



Chương 44: Thể diện



Tạ Tùy hoàn toàn không biết bởi vì chính mình nhất thời xúc động mà đã làm ra một chuyện vô cùng sai lầm. Nhưng đổi lại, cậu rất nghe lời Tịch Bạch dặn dò, trước khi cô hết giận dỗi, ở trường học nếu vô tình nhìn thấy cô đều yên lặng xoay người đi đường vòng.



Có một lần, Ân Hạ Hạ và Tịch Bạch cùng đi đến tiệm đồ nướng ở bên ngoài trường học thì bắt gặp Tạ Tuỳ, Ân Hạ Hạ tưởng rằng lại phải dây dưa một phen, nhất thời đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế xông pha “chiến đấu” nhưng không nghĩ đến người này thế mà lại xoay người bỏ đi, một chút cũng không trì hoãn. Lúc sắp rời khỏi, còn đặc biệt tự giác đi lên phía trước giúp cô mở cửa.



Ân Hạ Hạ sợ hãi than: “Quái dị thật, cậu ta hình như rất sợ cậu thì phải, Tạ Tùy có bao giờ tỏ ra sợ hãi ai đâu chứ?”



Tịch Bạch nhìn bóng lưng của cậu, thầm bĩu môi, trong lòng Tạ Tùy chắc là có quỷ.



Đương nhiên, ngoại trừ chuyện hôn môi là Tạ Tùy không thể tuân thủ lời hứa của mình thì bất kể sự việc nào khác, cậu đều nói được làm được.



Cuối tháng, Tịch lão thái thái lại gọi điện thoại cho Tịch Bạch: “Bạch Bạch, chuyện của con như thế nào rồi? Bên này, bà nội vừa mới giúp mấy chị họ của con chọn lễ phục, con muốn đến xem một chút không hay là bảo bạn của con cùng đến?”



Trong lòng Tịch Bạch sớm đã rối như tơ vò, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này!



“Bà nội, không có việc gì, con có thể tự mình giải quyết.” 



Tịch Bạch không dám nói với bà nội là chính cô còn chưa mời được một người bạn trai.



Thời gian cấp bách, Tịch Bạch cũng không trì hoãn lâu. Sáng sớm hôm sau, cô liền đi đến ban 19 gọi Tạ Tùy ra ngoài.



Tương Trọng Ninh cười tủm tỉm nói với Tạ Tùy: “Ông còn tưởng là cái gì tới, cô gái này thật là, cậu không thể cưng chiều cô ấy quá nhiều. Cậu chiều cô ấy một ngày, sau đó lại không để ý vài ngày, nhất định cô ấy sẽ đến tìm cậu cho mà xem.”



Tạ Tùy cầm sách giáo khoa vỗ vào mặt cậu ta, rồi bình tĩnh đứng dậy đi ra khỏi phòng học.



“Người nào đó đã từng nói là sẽ không bao giờ chủ động đến tìm anh?” Tạ Tuỳ tay đút túi áo khoác, sung sướиɠ nói: “Nhớ anh à?”



Tịch Bạch vô cùng không tình nguyện bĩu môi, lẩm bẩm: “Còn không chịu xin lỗi.”



“Thực xin lỗi.”



Một tiếng xin lỗi này, Tạ Tùy nói ra thật dứt khoát và thuần thục: “Anh sai rồi, về sau sẽ không dám nữa.”



Tuy rằng Tịch Bạch không quá tin tưởng cậu, nhưng nếu như cậu đã nói xin lỗi thì cô cũng đành tha thứ cho cậu vậy.



“Về sau, anh không thể làm như vậy với em.” Cô vẫn rất bực mình nhìn cậu, thấp giọng nói: “Anh không thể cứ muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu đã nói sẽ ở bên nhau thì anh nhất định phải nghe lời của em.”



Tạ Tùy dùng sức gật đầu, tự kiểm điểm chính mình: “Anh thật hạ lưu, trong đầu chỉ toàn những chuyện không đứng đắn, cả ngày đều nghĩ đến phải hôn Tiểu Bạch...”



Tịch Bạch vội vàng nắm chặt lấy góc áo của cậu: “Anh câm miệng đi!”



“Được, anh không nói nữa.” Tạ Tùy vô cùng ngoan ngoãn, cô nói gì thì nghe nấy, bản thân chưa từng có biểu hiện như vậy bao giờ: “Chỉ cần em không giận anh nữa, em muốn anh làm gì cũng được.”



“Vậy thì anh hãy giúp em một việc.”



Nghe được cô gái trong lòng muốn nhờ cậy, Tạ Tùy lập tức hưng phấn: “Nói đi, em muốn anh làm chuyện xấu gì?”



Có liều mạng, cậu cũng phải giúp cô đi làm.



“Tháng 3 này, nhà em... Cũng chính là tập đoàn Tịch Thị có tổ chức một buổi tiệc từ thiện, bà nội mời em đến thăm gia, nhưng em cần phải có một người bạn trai.”



Sau khi nói xong, cô ngước mắt lên, chờ mong nhìn Tạ Tùy. Tạ Tùy sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ý của cô, vẻ mặt cậu lộ ra vẻ sửng sốt, không thể tin tưởng: “Em... Mời anh?”



“Cũng không có cái gì đặc biệt cả, chính là cần có mặt mà thôi, chúng ta ăn đầy bụng thì có thể rời đi, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu anh không thích những nơi như thế này cũng không sao, em đi mời người khác cũng được.”



Tạ Tùy yên lặng nhìn Tịch Bạch, nhìn đến cô có chút ngượng ngùng, chột dạ dời mắt đi.



“Tiểu Bạch, em... Mời anh?”



“Thật ra thì cũng không có ý gì khác.” Tịch Bạch thật sự không biết phải trả lời cậu như thế nào, cô đỏ mặt lui về phía sau: “Em chính là cảm thấy...”



Đôi mắt đen láy của cô nhìn chăm chú vào cậu: “Chính là cảm thấy anh lớn lên có chút đẹp trai, nếu như em và anh cùng đi với nhau thì có thể... Có thể giữ được thể diện cho em.”



Đúng, chính là như vậy.



Ý cười trêи khoé môi Tạ Tùy căn bản không thể nào thu liễm nổi, lần đầu tiên trong đời, cậu vì khuôn mặt của chính mình mà có cảm giác con mẹ nó quá mức tự hào.



“Em cảm thấy anh rất đẹp trai?”



“Này, anh đừng như vậy.”



Cô thật sự rất ngại đó.



“Được, anh đi.” Tạ Tùy không chút do dự đáp ứng: “Anh nhất định sẽ ăn mặc thật chỉnh tề, giúp em chống đỡ mọi trường hợp.”





Tương Trọng Ninh đi ra khỏi phòng học, mỉm cười nhìn cô: “Chị dâu Tiểu Bạch!”



“Cậu gọi mình Tiểu Bạch là được.” Tịch Bạch lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra, đưa cho cậu ta: “Đây, Tạ Tùy đang bị cảm đúng không? Mình làm canh lê với đường phèn cho anh ấy thấm giọng.”



“Tùy ca bị cảm?” Tương Trọng Ninh xoa gáy: “Sao tôi lại không biết?”



“Cậu ấy không phải đã mang khẩu trang sao, sợ truyền nhiễm cho các cậu đó!”



“A ~ cậu ấy không phải bị cảm.” Tương Trọng Ninh vô tâm vô phế tay chống cửa sổ, bình thản nói với Tịch Bạch.



“Cậu không phải muốn mời cậu ta đến tham dự buổi tiệc gì đó sao? Cậu ấy muốn mua bộ âu phục năm vạn kia, chúng tôi cũng đã nói, không cần phải mua loại đắt tiền đến như vậy nhưng cậu ấy lại sợ mất thể diện, nhất quyết không nghe.”



“Đêm đó còn đi đánh quyền với một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Âu phục thì đã mua nhưng mẹ nó trêи mặt lại bị thương. Tiểu Bạch câụ nói thử xem, đây không phải là mất nhiều hơn được hay sao? Trêи mặt đầy thương tích mà còn muốn đi dự tiệc? Ủa? Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy...?”



“Rầm” một tiếng, bình giữ nhiệt nặng nề rơi xuống đất.



Lời nói của Tương Trọng Ninh cũng bị chặn ở trong cổ họng, cậu nhìn sắc mặt trắng bệch của Tịch Bạch thì chợt giật mình, bản thân ý thức được chính mình giống như đã... Nói sai rồi!



Bình giữ nhiệt lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Tạ Tùy cách đó không xa.



Cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, trêи mặt vẫn luôn đeo khẩu trang, đôi mắt đen nhánh yên tĩnh như mặt hồ, hơi thở cũng dần dần trầm xuống.



Cậu nhặt bình giữ nhiệt lên, ánh mắt như đao phong quét qua người Tương Trọng Ninh.



Tương Trọng Ninh rùng mình: “Cái kia... Tôi phải lên lớp, tôi về lớp học trước ha, các cậu cứ từ từ trò chuyện.”



Tịch Bạch hung hăng trừng mắt nhìn cậu, sau đó xoay người rời đi.



Tạ Tùy siết chặt bình giữ nhiệt, dừng vài giây rồi vội vàng đuổi theo cô.



Đến một cái cầu thang vắng vẻ, Tạ Tùy kéo tay Tịch Bạch lại: “Tiểu Bạch...”



Tịch Bạch bỗng nhiên xoay người giật lớp khẩu trang trêи mặt cậu xuống.



Khoé miệng của cậu rõ ràng có chút máu ứ đọng, ở cánh mũi cũng có một vết thương nhỏ đang chảy máu,...  Cậu chưa từng bị thương nặng đến như vậy, chưa từng có!



Trai tim Tịch Bạch như bị một con dao đâm thủng, máu tươi chảy đầm đìa, cô khó chịu đến mức hít thở không thông, bàn tay nắm chặt chiếc khẩu trang cũng run rẩy không ngừng.



“Anh lại... Anh...”



“Tiểu Bạch, em đừng kϊƈɦ động!”



Tạ Tùy thật sự có chút hoảng sợ, cậu cầm lấy cổ tay thon dài của cô: “Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, như vết cào ấy mà. Anh không có cảm giác gì cả.”



Tịch Bạch cắn môi dưới, môi thịt bị cắn đến trắng bệch. Cô giận cậu đã nói dối, giận cậu quá ngốc và càng giận bản thân vì sao lại ngu xuẩn đến như vậy. Tự dưng lại mời cậu đi thăm dự cái buổi tiệc quái quỷ này...



Cô thà rằng không đi, cũng không muốn cậu có nửa điểm thương tổn.



Tịch Bạch đứng dậy rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho bà nội nói rằng bản thân không muốn tham dự cái tiệc tối này nữa.



Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, cậu có cảm giác, mỗi một lần hô hấp, cả lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách đến phát đau.



“Tiểu Bạch, bộ âu phục kia... Anh mặc vào thật sự rất đẹp trai, ngày mai anh sẽ mặc cho em xem, được không?”



Tại hành lang trống trải, bước chân của Tịch Bạch bỗng nhiên dừng lại, cô nắm lấy tay vịn cầu thang, phẫn nộ quay đầu nhìn cậu.



Ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng bao bọc lấy hình ảnh quái gở mà tẻ ngắt của người thiếu niên.



Tịch Bạch hít một hơi thật sâu, lần nữa đi lên lầu đến trước mặt Tạ Tùy.



Cuối cùng vẫn là không đành lòng.



Tạ Tùy lấy lòng kéo tay áo cô: “Đừng giận anh...”



Tịch Bạch đi đến trước mặt cậu, cùng cậu mắt đối mắt. Sau đó từ từ chạm đến khóe môi đọng máu kia, rồi lại chạm đến mũi cậu, sau đó nâng cằm cậu lên kiểm tra xung quanh xem còn vết thương nào khác nữa hay không.



Bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ di chuyển khắp nơi trêи khuôn mặt của cậu, rất nhẹ nhàng nhưng có chút cảm giác lành lạnh. Sự đụng chạm da thịt này khiến cho trái tim Tạ Tuỳ dấy lên từng trận tê dại, nóng rát.



Cậu nhắm mắt lại, hàng lông mi dài rủ xuống, chuyên tâm hưởng thụ chút cảm giác thân mật này.



Cô thấp giọng mắng: “Ngu ngốc...”



Cậu mở ra con ngươi đen nhánh, thấp thỏm nhìn cô.



Tịch Bạch rất muốn tức giận, bất quá lúc này, vẫn là hối hận và đau lòng nhiều hơn. Cô buồn buồn nói: “Sớm biết thế thì đã không mời anh đi cùng.”



“Bây giờ em muốn đổi ý hả?” Tạ Tùy nghe vậy liền kϊƈɦ động: “Lão tử đã mua quần áo hết cả rồi.”



Tịch Bạch tức giận liếc cậu một chút, sau đó xoay mặt đi: “Đi với em đến phòng y tế kiểm tra một chút.”



“Không cần, anh không sao.”



“Anh có nghe em không? Trả lời đi!”



Tạ Tùy ngẩn người, giật mình nhận ra cô ấy lại một lần nữa phá vỡ nguyên tắc tha thứ cho cậu. Tâm tình Tạ Tuỳ chấn động, hai ba bước đã đuổi kịp Tịch Bạch, sung sướиɠ nói: “Nghe, Tiểu Bạch nói gì, anh cũng sẽ nghe.”







Editor: Chương có 4.9k từ, mình edit thành 5.4k từ:(((