Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 49 : Tin tưởng

Ngày đăng: 23:12 07/03/21


Editor: Miền lạ



(tiếp)



Tạ Tùy vừa vui vẻ, vừa tiếc nuối, tuy rằng cậu đã đạt được điểm tiêu chuẩn nhưng khoảng cách để nhận phần thưởng của Tiểu Bạch vẫn hơn kém nhau một điểm.



Đáng tiếc quá!



Chủ nhiệm lớp trào phúng nói: “Tạ Tùy, em thật lợi hại, không nhiều một phần không thiếu một phần, vừa vặn đạt điểm tiêu chuẩn, tính toán rất chuẩn đấy, không giống với mấy người các em, chỉ biết đâm đầu vào chép, thi điểm cao như vậy, ai sẽ tin?”



Tạ Tùy lạnh giọng nói: “Tôi không có.”



“Ai sẽ tin em?”



“Mặc kệ ông tin hay không, dù sao lão tử cũng không có, trả bài thi lại cho tôi.”



Tạ Tùy nói xong liền muốn lấy lại bài thi của mình từ trong tay thầy chủ nhiệm.



“Em muốn tiêu hủy chứng cớ có phải hay không?” Thầy chủ nhiệm lớp đứng lên, chỉ tay vào cậu nói: “Thầy nói cho các em biết, lần này cả một tập thể lên kế hoạch gian dối nhà trường, hậu quả đương nhiên cũng vô cùng nghiêm trọng, các em đều bị phê bình trước toàn trường!”



Tạ Tùy lấy bài thi lại, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng.



Chủ nhiệm lớp tức giận nhìn cậu lớn tiếng hô: “Tạ Tùy, có gan làm sao lại không có can đảm thừa nhận, thầy nói cho em biết, việc này sẽ bị ghi vào học bạ, sự sỉ nhục này sẽ theo em cả một đời!”



Trước cửa văn phòng, Tạ Tùy bỗng nhiên quay đầu, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia ngoan lệ, giọng nói bị ép đến trầm hẳn đi.







[Chờ em trêи sân thượng.]



Tịch Bạch dừng vài giây, sau đó đứng dậy bước ra khỏi phòng học.



Ở sân thượng, thân ảnh cao lớn của Tạ Tùy ngược hướng với ánh mặt trời, cậu đứng trêи bậc thang, có hơi ngẩng đầu.



Trêи bầu trời cao, ánh nắng dần dần bị che khuất bởi những tầng mây dày.



Tương Trọng Ninh lo lắng nói: “Tùy ca, cậu đừng vội, đợi thêm một chút nữa, Tiểu Bạch nhất định sẽ đến, chúng tôi giúp cậu giải thích.”



“Giải thích có ích lợi gì, thầy chủ nhiệm cũng không tin lời nói của chúng ta, cậu cảm thấy người khác có thể tin hay không?”



“Không sao gì chứ, cũng quá oan ức rồi!”



Tạ Tùy nhìn đồng hồ, đã hết nửa giờ nhưng cô vẫn chưa đến.



Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, Tạ Tùy ném tàn thuốc lên bức tường bên cạnh, tạo ra một vệt đen chói mắt!



Cậu cho rằng nếu như bản thân biết cố gắng thì có thể bò ra khỏi vũng bùn nhưng trêи thực tế, cậu lại bước ra ngoài với một thân dơ bẩn, vô luận là có dùng sức đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào rửa sạch được!



Tạ Tùy hy vọng xa vời là được đứng ở bên cạnh cô gái của mình nhưng cậu lại không thể mang đến vinh quang cho cô, duy nhất chỉ có sự dơ bẩn này mà thôi.



Tạ Tùy đạp lên tàn thuốc, lập tức đi xuống sân thượng.



“Tạ Tùy, cậu đi đâu?”



“Phòng quyền anh.”



“Không phải đã nói là không đánh nữa hay sao?”



“Không đánh, mẹ nó cậu cho lão tử tiền à?”



Tương Trọng Ninh nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của cậu đã khôi phục lại bộ dạng đầy lệ khí và sắc bén như ngày xưa.