Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 50 : Tranh chấp

Ngày đăng: 23:12 07/03/21


Editor: Miền lạ



Chương 50: Tranh chấp



Tịch Bạch thống kɧօáϊ khóc lóc một hồi, sau đó đem toàn bộ nước mắt cọ hết lên áo của Tạ Tuỳ, bờ vai cậu thiếu niên vì vậy mà ẩm ướt một mảng lớn.



Cô buông cậu ra, hít mũi, cảm thấy bản thân có chút ý tứ không tốt nên đã lấy khăn tay từ trong túi ra, thay cậu lau đi bả vai ướt át kia.



Tạ Tùy cầm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn.



Tịch Bạch nhìn ra được bên trong đôi mắt thâm thúy kia là một loại hàm xúc nào đó vừa có chút thành kính và cũng vừa có chút nghiêm túc.



“Em tin anh, như vậy là đủ rồi.”



Tạ Tùy không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ cần Tiểu Bạch nguyện ý tin tưởng cậu, điều này đã trở thành cả thế giới của cậu rồi.



Tịch Bạch rút tay về, xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng của mình: “Bài thi Tiếng Anh đâu rồi, cho em nhìn một chút?”



“A!”



“Cả đáp án và đề thi đều đưa hết cho em, để em xem anh đã sai ở chỗ nào!”



“…”



“Chờ anh một chút.” Tạ Tùy luống cuống đứng dậy, chạy đến bên cạnh chiếc thùng rác, nơi cậu mới vừa vứt bài thi tiếng Anh đi. Cậu bịt mũi, thò tay vào nhặt lấy bài thi mà mình đã vò nát ra ngoài.



Tạ Tùy mở bài thi ra, nói với Tịch Bạch: “Đừng chạm vào, anh cầm cho em xem là được.”



Tịch Bạch nhìn từng ngón tay của cậu vừa tùy tiện, lại ghét bỏ vuốt thẳng bài thi của mình, đưa nó đến trước mặt cô, nghĩ cũng biết nó đã bị cậu “ngược đãi” khinh khủng như thế nào.



“Tạ Tùy, có đôi khi anh cũng không thể khống chế được chút tính tình của mình, động một chút liền ném cái gì đó đi cho khuất mắt, rất doạ người đó!”



Tạ Tùy khó chịu nên chẳng thèm lên tiếng, chỉ biết gật đầu.



Tiểu Bạch nói gì, cậu đều sẽ nghe.



Cậu chờ mong nhìn sắc mặt của cô gái nhỏ: “90 điểm, anh đạt điểm tiêu chuẩn.”



Tịch Bạch vui mừng cười cười: “Thật bất ngờ nha.”



“Có ý gì chứ? Sao em có thể không tin tưởng anh?”



“Đúng vậy, em tin anh có thể thi được 70 điểm đã là rất khá rồi.”



Cô không nghĩ đến, Tạ Tùy thật sự có thể đủ điểm tiêu chuẩn, cậu ấy chỉ mới bắt đầu từ căn bản mà thôi.”



Tạ Tùy nhìn con số 90 đỏ hồng trêи bài thi, thản nhiên nói: “Đáng tiếc.”



“Đáng tiếc cái gì?”



“Còn thiếu một điểm.” Cậu nhìn cô, khóe môi tràn ngập nụ cười đạm mạt.



Tịch Bạch giật mình, sau đó mới biết được hàm ý trong câu nói của Tạ Tùy.



“Đương nhiên, nếu Tiểu Bạch nguyện ý đổi lại yêu cầu của mình, anh cũng sẽ không có để ý nha.” Tạ Tùy dùng đầu ngón tay chạm vào hai má của bản thân.







Khi Tịch Phi Phi tan học về nhà thì nhìn thấy quần áo của bản thân chất thành đống như một ngọn núi nhỏ ở trêи giường, cô ta quả thực đã tức điên lên rồi, “Bang bang bang” gõ vang cửa phòng Tịch Bạch.



“Tịch Bạch! Mày lăn ra đây cho tao!”



“Tịch Bạch! Đi ra đây!”



Đào Gia Chi nghe thấy tiếng nói vang vọng ở trêи lầu, sau đó bà ta vội vàng chạy lên: “Phi Phi, làm sao vậy?”



Tịch Phi Phi chỉ vào một đống quần áo ở trêи giường của mình: “Mẹ! Mẹ xem nó kìa, nó đã đem tất cả quần áo của con ném ra bên ngoài!”



Đào Gia Chi cũng gấp gáp, gõ cửa phòng Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, là sao thế này? Sao con lại ném hết quần áo của chị ra bên ngoài?”



Cửa phòng từ từ mở ra, Tịch Bạch tay cầm một quyển sách tham khảo, bình tĩnh nói: “Đây là phòng của con, phòng để quần áo hiện tại cũng thuộc về con.”



“Mẹ, mẹ thấy đó, nó thật là bá đạo!” Tịch Phi Phi lôi kéo tay áo Đào Gia Chi, làm nũng nói: “Nó chiếm đoạt phòng của con, con còn chưa tính, hiện tại ngay cả phòng để quần áo, nó cũng chiếm đoạt, quần áo của con không còn chỗ để treo nữa.”



Tịch Bạch không đổi sắc nói: “Tịch Phi Phi! Trước kia, khi chị ở phòng này, phòng để quần áo chị cũng không có cho em dùng qua. Vì cái gì hiện tại, em lại đi nhường căn phòng này cho chị?”



“Bạch Bạch, không được tùy hứng.” Đào Gia Chi nói: “Dù hiện tại phòng để quần áo đã thuộc về con, nhưng quần áo của chị gái con vốn đã nhiều hơn con, dùng một chút căn phòng này cũng không có gì là quá đáng cả.”



Tịch Phi Phi cũng khinh miệt nói: “Đúng vậy, quần áo của mày vốn đã ít đến như vậy, một mặt tường đều treo không hết, dựa vào cái gì lại không tao dùng phòng để quần áo?”



Tịch Bạch liếc mắt đến một giường quần áo ở căn phòng đối diện. Đột nhiên, cô hỏi Đào Gia Chi: “Đều là con gái của mẹ, vì sao quần áo của con lại ít hơn của Tịch Phi Phi?”



“Này...” Đào Gia Chi cũng bị câu hỏi của cô làm cho cứng miệng, bà ta ấp úng không nói nên lời.



Tịch Bạch thản nhiên nói: “Để con thay mẹ trả lời, bởi vì mỗi lần mẹ mang Tịch Phi Phi đi dạo phố mua sắm quần áo, cũng sẽ không nghĩ đến bản thân mình còn có một đứa con gái. Không! Các người thậm chí không coi cô ấy là con gái của mình, đúng không?”



“Con nói cái gì vậy?” Có lẽ là bị chọc trúng chỗ đau, Đào Gia Chi kϊƈɦ động nói: “Chẳng lẽ cha mẹ đối với con không tốt sao, cha mẹ ngược đãi con sao?”



Tịch Bạch cười lạnh nói: “Cho nên bà mới cảm thấy, bản thân không hề ngược đãi tôi, chính là rất tốt với tôi sao?”



Đào Gia Chi bỗng nhiên im lặng, không biết trả lời như thế nào.



“Được rồi, mẹ mặc kệ chị em các con yêu, ghét như thế nào!” Bà ta nói xong, nổi giận đùng đùng bước xuống lầu.



Tịch Phi Phi nóng nảy: “Mẹ, mẹ đừng đi! Phòng cất quần áo của con, hãy bảo nó trả lại cho con đi.”



“Chị, chị cầu xin bà ta cũng vô dụng thôi, không bằng van xin tôi đi.” Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, bình tĩnh nói: “Cái căn phòng để quần áo đều là việc vặt, tôi sẽ không làm khó chị.”



“Mày cho rằng mày là ai?”



Tịch Phi Phi giận dữ, giơ tay lên muốn tát vào mặt Tịch Bạch, trong nháy mắt đó, cô đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Tịch Phi Phi.



Tịch Phi Phi giãy dụa không thành, giọng the thé nói: “Mày buông tay, mày muốn làm gì? Mày muốn giết tao sao?”



Tịch Bạch bình tĩnh nói: “Tịch Phi Phi, một hồi chị em này, ngày tháng còn dài, tôi sẽ chậm rãi dạy dỗ chị, có vài thứ, là của tôi thì chính là của tôi, chị không thể đoạt lấy nhưng nếu chị muốn, cũng có thể, hãy cầu xin tôi đi!”



Tịch Bạch nói xong thì dùng lực đóng chặt cửa phòng.



Tịch Phi Phi toàn thân run rẩy trở về phòng mình, nhìn đến một đống quần áo ở trêи giường, miệng càng không ngừng lầm bầm: “Mày cho rằng tao là ai... Mày cho rằng mày là ai hả...”



Bảo cô ta buông xuống tôn nghiêm, buông xuống kiêu ngạo đi cầu xin Tịch Bạch, không bằng giết cô ta thì hơn!



Tịch Bạch là thứ gì? Chẳng qua chỉ là do cha mẹ sinh ra để làm “Kho máu” cho cô ta sử dụng mà thôi.



Tịch Phi Phi tức giận đến đứng ngồi không yên. Bỗng nhiên, cô ta thoáng nhìn đến con dao gọt hoa quả ở trêи bàn, ánh mắt lóe lên tia oán độc.







Editor: Chương sau có thể gây ức chế cho đọc giả ó.



Mỗi khi edit, mình đều phải uống vài ly nước cho hạ hoả thì mới có tinh thần edit tiếp được:))))