Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 56 :

Ngày đăng: 23:12 07/03/21


Editor: Miền lạ



(tiếp)



Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy phát tiết xong những lời này đều trợn mắt há hốc mồm.



Tùy ca thật mẹ nó... Gan dạ.



Tạ Tùy ném điện thoại di động lên trêи giường, phiền muộn ôm đầu.



Mẹ, cả tâm can đều ứ đầy máu.



Từ sau khi gửi đi tin nhắn kia, Tịch Bạch cũng chưa có trả lời, rõ ràng là đang rất tức giận.



Tạ Tùy cũng không có gọi điện thoại cho cô. Cô quá thông minh, trò chuyện không đến vài câu, rất có thể Tịch Bạch sẽ biết hết mọi chuyện.



Chờ thêm hai ngày nữa, cậu lại cân nhắc nên đền bù như thế nào.



“Có gương không?”



“Yên tâm, trêи mặt cậu không bị gì cả.”



Tùng Dụ Chu mở camera di động lên: “Nhưng trêи người của cậu thì có rất nhiều vết bầm xanh tím đó.”



Tạ Tùy nhìn mặt mình, xác định không có gì, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.



Vết thương trêи người không quan trọng, Tiểu Bạch cũng sẽ không tùy tiện cởi quần áo của cậu ra xem, đợi đến ngày cởi được chúng ra thì những vết thương nhỏ này đã sớm lành hẳn.



“Cậu đừng quá xem nhẹ, hãy tịnh dưỡng thật tốt.”



“Biết.”







Buổi chiều, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đi đến phòng quyền anh hỏi quản lý về camera theo dõi, nhưng ngoài ý muốn chính là quản lý không cho xem, còn nói rằng bọn họ không có quyền hạn để xem.



Tạ Tùy cúp máy, cậu đứng dậy lấy áo khoác của mình, nghiêng ngả chạy ra khỏi bệnh viện.



Y tá nhìn thấy Tạ Tùy lại rút ống truyền dịch, vội vàng hô lên: “A! Bệnh nhân này, cậu sao thế? Cậu chạy đi đâu vậy?”



Tạ Tùy lao ra khỏi bệnh viện, trực tiếp thuê xe đi đến phòng quyền anh.



Bên trong phòng quyền anh được thiết kế như một quán rượu. Những vị khách có thể vừa xem thi đấu, vừa uống rượu. Ở đây cũng được coi như là một quán Bar bình thường. Ban ngày, nơi này sẽ không kinh doanh, nhân viên cũng rất ít ỏi, không đến mấy người.



Tạ Tùy quen thuộc đi đến tầng hai, vào trong văn phòng.



Trong văn phòng, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đang đôi co với người quản lý



“Tùy ca bị mất đồ, xem một cái video thì có làm sao?”



“Đúng vậy, khách hàng mất đồ còn có thể xem video! Đến phiên Tùy cả của bọn tôi thì xem không được là như thế nào?”



Tạ Tùy bởi vì thể lực có chút suy yếu nên trạng thái tinh thần cực kỳ kém, cậu đi đến trước bàn làm việc của ông quản lý, ngã trái, ngã phải, suýt chút nữa đã sẩy chân.



Tùng Dụ Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu: “Sao cậu lại đến đây?”



Tạ Tùy nắm lấy áo người đàn ông, trầm giọng nói: “Tôi muốn xem camera theo dõi.”



Quản lý rất sợ Tạ Tùy, ông ta có ý tốt khuyên nhủ: “Cái kia... Trước buông tay đã, chuyện gì cũng nên từ từ mà thảo luận.”





Tịch Bạch buông bát xuống, lên tiếng: “Buổi tối không nên ăn quá nhiều, đi ngủ sớm đi.”



“Hả?”



“Ngủ.”



Tạ Tùy giật mình, máy móc nằm xuống, nắm chặt vạt áo của cô, cậu có cảm giác tay mình giống như một con rối, hoàn toàn không có chút khí lực nào.



“Chờ anh khỏe hẳn, em lại đến tìm anh tính sổ.” Tịch Bạch cúi đầu, tỉ mỉ đắp chăn cho cậu.



Tạ Tùy nắm chặt góc áo của cô, bỗng nhiên thoáng dùng lực một chút.



Cô gái nhỏ đứng không vững, tự nhiên ngã vào trong ngực của cậu.



“A...”



Tạ Tùy gắt gao ôm lấy Tịch Bạch, cơ hồ dùng hết cả tay và chân, đặt cô gái nhỏ vào lòng.



“Anh sẽ không bao giờ đi đến phòng quyền anh nữa, sẽ không bao giờ làm cho bản thân mình bị thương.”



Hô hấp của cậu có chút dồn dập, giọng điệu khẩn thiết: “Tiểu Bạch, đừng giận anh, được không?”



“Thật sự không đi?” Cô ngước mắt nhìn cậu, bên trong ánh mắt mang theo một tia mong chờ.



“Anh cam đoan.”



Tịch Bạch tin tưởng Tạ Tùy, theo như miêu tả của Tương Trọng Ninh, cô cũng biết được, lần này Tạ Tùy đã thật sự nếm được đau khổ. Kỳ thật, cô cũng không có tức giận nhiều đến thế. Tịch Bạch chính là đau lòng, đau lòng vì cuộc sống vất vả của cậu, đau lòng vì cậu bị thương.



“Tạ Tùy, em đã từng nói, anh nhất định phải bình bình an an, bằng không... Hết thảy đều không có ý nghĩa gì cả.”



Việc cô trùng sinh sẽ không có ý nghĩa, tất cả những cố gắng này cũng không có ý nghĩa!



“Tạ Tùy, anh tất yếu, tất yếu phải nghe lời của em.”



Tạ Tùy nghe xong những lời này, cậu ngưng vài giây, bàn tay bỗng nhiên niết lấy cằm của cô, cưỡng ép cô ngẩng đầu lên, sau đó cậu cúi đầu đè lên cánh môi ấm áp kia.



Tịch Bạch mở to hai mắt.



Môi cậu rất mềm mại, lại ấm nóng, vừa mới dán xuống môi cô thì qua loa ʍút̼ vào, thậm chí cậu còn di động đầu lưỡi, muốn cạy mở hàm răng của cô.



Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau như thế này, hơn nữa còn lấy một tư thế hết sức mập mờ.



Tịch Bạch mặt đỏ tới mang tai, đầu không ngừng né tránh nhưng Tạ Tùy lại gắt gao ôm chặt lấy, khiến cho cô một chút cũng không thể động đậy được.



Im lặng mà ám muội hôn nhau trong hành lang, không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng nức nở trầm thấp của cô gái nhỏ.



Tịch Bạch xấu hổ đến muốn khóc, rõ ràng cậu đã làm sai nhưng vẫn muốn làm như vậy với cô... Thật sự rất xấu xa!



“Tạ, Tạ Tùy, anh buông... Buông ra...”  Cô nói không hoàn chỉnh nổi một câu, miệng đã bị ngăn lại, hô hấp cũng có chút khó khăn.



Đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mà ɭϊếʍ láp cánh môi của cô, cậu khẽ cắn một cái, vừa ôn nhu, vừa thô bạo, hôn một lúc lâu vẫn không biết mệt.



Cô yếu ớt đánh cậu, chỉ nghe Tạ Tùy phát ra một tiếng kêu rên: “Đau...”



Vì thế nên Tịch Bạch vội vàng rụt tay về, không dám chạm vào nữa, cô sợ cậu đau.



Tịch Bạch chỉ có thể mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.



Trời đất dần dần xoay chuyển, không biết đã trôi qua bao lâu, Tịch Bạch có cảm giác môi mình sớm đã chết lặng, thân thể bị cậu kéo vào trong ngực, có chút run rẩy, không còn tí sức lực nào.



Tịch Bạch mơ mơ, màng màng dựa vào lòng Tạ Tùy, cậu dùng cánh mũi nhẹ nhàng mà cọ cọ lên gương mặt của cô.



“Tiểu Bạch, anh nghe lời của em.”



Chẳng sợ lên núi đau, xuống biển lửa, Tạ Tùy đều vui vẻ vì cô mà chịu đựng.







Editor: Ngọt chết toiiii