Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 59 : Lên núi

Ngày đăng: 23:13 07/03/21


Editor: Miền lạ



Chương 59: Lên núi



Khoảng thời gian đó, có lẽ bởi vì sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, cơ hội gặp mặt giữa Tịch Bạch và Tạ Tùy cũng ít đi rất nhiều.



Tâm tư của con gái, bình thường còn mẫn cảm hơn cả con trai. Ngày hôm ấy ở sân bóng rổ, hình bóng thoáng qua của Tịch Tĩnh đã khiến cho cô nhận ra rằng có chuyện gì đó không thích hợp ở đây.



Tạ Tùy chưa từng nói với cô về chuyện giữa cậu và Tịch Tĩnh.



Tịch Bạch nỗ lực khắc chế ý nghĩ của chính mình, nhưng chỉ cần cô còn để tâm thì không có một biện pháp nào có thể ngăn cản dòng suy tưởng không mấy tốt đẹp ấy.



Bây giờ, Tạ Tùy đã không còn là một chàng trai nghèo khổ, hai bàn tay trắng, chỉ có cô ở bên cạnh nữa.



Tạ Tùy vừa tròn mười tám tuổi, vừa trẻ, lại đẹp trai, một nụ cười hay một động tác nhấc tay cũng đủ để thu hút sự chú ý của phái nữ, khiến tâm tư đối phương nhộn nhạo, gợn sóng.



Tịch Bạch có chút lo âu.



Kỳ nghỉ đông vừa đến, hành tung Tạ Tùy ngày càng bất định, đã rất lâu rồi Tịch Bạch không thể liên lạc được với cậu.



Cuối năm, cô nhận được điện thoại của bà nội. Bà nói về sự kiện tập đoàn Tịch Thị tổ chức gây quỹ từ thiện cho trẻ em ở một vùng nông thôn, hỏi cô có hứng thú tham gia hay không?



“Chị họ Tịch Tĩnh của con cũng sẽ đi, đại khái là phải lên núi ở một tuần lễ, nhưng theo bà thấy, kỳ thi cấp ba vô cùng trọng đại, học tập nặng nề, nếu như con không có thời gian cũng không cần phải miễn cưỡng, học tập vẫn luôn phải đặt lên hàng đầu.”



Thời gian dự kiến là kỳ nghỉ đông, hơn nữa chỉ có một tuần mà thôi nên Tịch Bạch đã đáp ứng.bà nội.



Vừa lúc đi ra ngoài giải sầu, việc học tập nặng nề đã ép tới cô sắp không còn thở nổi.



Đương nhiên, cũng còn một nguyên nhân nho nhỏ khác.



Tịch Bạch muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình thêm một lần nữa.



Gần một đêm trước khi lên đường, cô đã chủ động đi tìm Tạ Tùy nhưng cậu không có ở nhà. Tịch Bạch lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho cậu, bất chợt ngẩng đầu thì nhìn thấy Tạ Tùy vai đeo balo bước lên lầu, trong tay còn cầm lấy một túi đồ ăn.



Nhìn thấy Tịch Bạch, Tạ Tùy có hơi giật mình, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh cô: “Sao lại đến đây vào giờ này?”



“Tới nhìn xem anh có chăm chỉ học tập hay không?”



Tạ Tùy cười bâng quơ: “Ăn cơm chưa?”



“Chưa.”



Cậu lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó kéo Tịch Bạch vào nhà: “Đêm nay, em có lộc ăn rồi.”



Căn phòng được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, ngăn nắp. Bây giờ, cậu đã không còn hút thuốc lá, trêи bàn một chút tàn thuốc cũng không có, chỉ để duy nhất mấy quyển sách ôn tập thật dày. Một quyển nọ, trang sách mở ra, dừng lại ở vị trí mà cậu vừa mới xem qua.



“Tối hôm nay sẽ làm món thịt kho.” Tạ Tùy lập tức bước vào trong bếp, chỉ để lại câu nói: “Em tự chơi ở đây một lát, sẽ xong nhanh thôi.”



Tịch Bạch chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng cao ngất của cậu thiếu niên: “Người nào đó thật sự rất ngốc.”



Tạ Tùy nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô: “Sao thế?”



“Không nhìn ra Tiểu Bạch đang rất tức giận hay sao?”



Tạ Tùy đặt dao xuống, quay đầu vẫy tay với cô: “Lại đây.”



Tịch Bạch nghe lời bước qua, Tạ Tùy nói: “Mở miệng.”



Tịch Bạch há miệng ra, Tạ Tùy gấp một khối thịt bò kho bỏ vào trong miệng của cô.



“Ngon không?”



“Ngon.”



Cậu vỗ lên gáy cô, ôn nhu nói: “Ra ngoài chờ anh, xong nhanh thôi.”



Tịch Bạch xoay người đi ra, sau đó mới giật mình nhớ tới, cô muốn tìm cậu tính sổ cơ mà, sao có thể dễ dàng khinh địch, bị mỹ thực thu mua như thế?



Đầu lưỡi còn tràn ngập hương vị của thịt bò, cô có chút đói bụng.



Chờ cô ăn no đã, rồi tìm cậu tính sổ sau.



Trong quá trình ăn cơm, hai vợ chồng tự tay gắp cho Tịch Tĩnh và Tịch Bạch mỗi người một quả trứng gà đã lột sẵn.



Chú Cố nói rằng ngày hôm qua, gà đất vừa mới đẻ, trong thành phố chưa chắc có thể được ăn trứng gà đất ngon như thế này đâu.



Tịch Bạch lễ phép nhận trứng gà, dùng chiếc đũa gắp một ít, tuy rằng cảm giác rất giống với trứng gà thông thường nhưng có lẽ giá trị dinh dưỡng hẳn là rất cao.



Tịch Tĩnh cũng lễ phép nói cảm ơn, bất quá trứng gà được đặt trong đĩa bên cạnh, chị ta không động đến miếng nào.



Không chỉ trứng gà, ngay cả những món ăn phong phú trêи bàn, Tịch Tĩnh đều không hề đụng đến, chỉ đơn giản lấy rau xanh ăn với cơm trắng.



Chị họ cô đã được nuông chiều từ bé. Thứ nhất, có thể không quen ăn đồ ăn trong thôn. Thứ hai, cũng có thể có chút ngại dơ bẩn.



Vợ chồng họ Cố chủ yếu làm nghề nông, đã có một thời gian dài giao tiếp với những người giàu có, mặc dù bọn họ đã rửa tay thật sạch trước khi làm đồ ăn nhưng Tịch Tĩnh vẫn cảm thấy... Dơ bẩn.



Tịch Tĩnh thừa dịp thím Cố vào bếp rửa bát, len lén đem trứng gà cho một chú cún ở ngoài sân.



Nhưng khi chị ta xoay người, lại nhìn thấy con cả nhà họ Cố, Cố Trường Sinh đang lặng lẽ nhìn mình.



Tịch Tĩnh bị cặp mắt thâm thúy kia nhìn chằm chằm nên có chút chột dạ.



Cố Trường Sinh lại không nói gì, xoay người rời đi và đi cả một đêm, Tịch Tĩnh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.



Buổi tối, hai vợ chồng để cho Tịch Tĩnh và Tịch Bạch ngủ chung một phòng, bảo hai người sớm hãy nghỉ ngơi. Vì hôm nay đã khá mệt mỏi, Tịch Tĩnh ngồi ở trêи giường, tay cầm di động xem cổ phiếu.



Tịch Bạch ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ làm bài tập. Ngàn Tuệ gõ cửa, nói rằng có một bài tập rất khó hiểu, muốn nhờ hai chị gái giảng giúp.



Ngàn Tuệ nhìn Tịch Tĩnh đang bấm điện thoại ở trêи giường, cảm thấy chị gái này có lẽ sẽ không bận rộn lắm, vì thế đã đi đến trước mặt Tịch Tĩnh, lễ phép hỏi: “Chị ơi, chị có thể giúp em giải bài toán này được không?”



Tịch Tĩnh nhìn cổ phiếu, lại không có đủ kiên nhẫn và thời gian, chỉ đơn giản nói: “Chị đã tốt nghiệp rất lâu rồi, kiến thức sơ trung đã quên gần hết, em đến hỏi chị Tịch Bạch đi.”



Ngàn Tuệ vốn muốn giải thích... Em chỉ mới học tiểu học mà thôi, thế nhưng Tịch Bạch đã đặt sách xuống: “Lại đây, để chị xem.”



“Dạ, làm phiền chị rồi!”



Đề toán tiểu học đối với Tịch Bạch mà nói vô cùng nhẹ nhàng, chỉ một phút cô đã giảng giải ý nghĩ và trình tự bài giải cho cô bé, sau đó bảo Ngàn Tuệ tìm đáp án.



Ngàn Tuệ cảm ơn Tịch Bạch, lấy từ trong túi ra gói kẹo Ngưu Yết đưa cho cô. Tịch Bạch cười cười nhận lấy, nói với cô bé mấy ngày nay nếu có gì không hiểu thì có thể tới hỏi cô.



Chờ Ngàn Tuệ rời đi, Tịch Tĩnh thản nhiên nói: “Tiểu Bạch, làm người không nên quá tốt bụng.”



Tịch Bạch không hiểu nhìn Tịch Tĩnh: “Sao?”



Tịch Tĩnh đặt di động xuống, giống như muốn giáo ɖu͙ƈ cô một phen: “Thời gian của em cũng rất quý giá, dùng ở những việc như thế này thật sự không đáng, nếu con bé có vấn đề không hiểu, tự nhiên ngày mai có thể đến trường hỏi giáo viên. Mấy ngày nay, em đều giúp con bé phụ đạo, thời gian của em sẽ lãng phí thêm rất nhiều.”



“Em không nghĩ nó nhiều như vậy đâu.”



“Cho nên chị mới nói, em làm người không nên quá tốt bụng.”



Tịch Bạch nhún vai, sờ đến viên kẹo Ngưu Yết trong túi, không nói thêm gì nữa.



Tịch Tĩnh làm việc rất chú ý đến thời gian và hiệu suất, không có gì đáng trách, nhưng Tịch Bạch cảm thấy, giảng cho cô bé một chút, cũng sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian.



Buổi tối, Tịch Tĩnh nói rằng bản thân không quen ngủ cùng giường với người khác, bởi vậy nên hai vợ chồng nhà họ Cố lại phải cấp thêm cho Tịch Bạch một cái giường khác đặt trong phòng.



Tịch Tĩnh là con gái một trong nhà, tính tình được nuông chiều từ bé, chỉ cần chị ta không có quá phận, Tịch Bạch vẫn sẽ nhường nhịn chị ta một chút.



Tắt đèn, Tịch Bạch chui vào ổ chăn, nghe được hô hấp nhẹ nhàng của Tịch Tĩnh, cô biết chị ta không hề ngủ.



Thật lâu sau, Tịch Tĩnh bỗng nhiên nói: “Tiểu Bạch, em đối với vị trí người thừa kế của tập đoàn Tịch Thị có hứng thú phải không?”



Tịch Bạch có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Tịch Tĩnh cư nhiên sẽ hỏi thẳng, bất quá một khi chị ta đã thẳng thắn như vậy, Tịch Bạch cũng không muốn giấu diếm: “Có.”



Tịch Tĩnh cười cười: “Nhưng mà Tiểu Bạch, em nên biết, nếu đã lựa chọn con đường này thì kết quả sẽ không thể lường trước được.”



“Em biết.”



“Không, em không biết.” Tịch Tĩnh lật người, cách một tầng bóng đêm, nhìn thẳng vào cô: “Bất cứ chuyện gì đều có giá đại giới, vô vàn quyền thế và tài phú có thể sẽ khiến cho em mất đi một thứ quý giá của mình, là tự do, cuộc sống, thậm chí... người mà em quan tâm nhất.”



Tịch Bạch nhếch miệng, không nói gì, cô làm sao có thể không biết những chuyện này, nhưng cô còn có lựa chọn sao? Không có!



Nếu cô không thể có được quyền thế trêи cả gia đình, vô luận cô có chạy đến chân trời góc biển đi chăng nữa thì Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.



Không sống thì chết.



“Em không có lựa chọn.”



“Em đương nhiên là có.” Tịch Tĩnh lớn tiếng nói: “Chị có một đề nghị, hi vọng em có thể suy xét một chút.”



“Đề nghị gì?”



“Em và Tạ Tùy, chị đều rất thưởng thức. Hai đứa giúp chị hoàn thành tâm nguyện này, chị có thể cho hai đứa một một tương lai sáng lạng, em nghĩ sao?”