Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 61 : Ngủ chung

Ngày đăng: 23:13 07/03/21


Editor: Miền lạ



Chương 61: Ngủ chung



Trong phòng khách sạn, TV đang trực tiếp lại tình huống ở dãy núi Bình Lương.



Trận động đất này đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, hơn phân nửa nhà cửa trong thôn đều bị sụp đổ, mà thời gian phát sinh sự việc lại là buổi tối, rất nhiều người đã bị chôn vùi bên dưới bãi phế tích, không rõ sống chết như thế nào.



Đơn vị cấp cao trực thuộc thị trấn gần nhất đã điều đội cứu hộ chạy đến thôn Bình Lương cứu viện nhưng bởi vì tín hiệu bị gián đoạn, trước mắt không thể liên lạc được.



Tạ Tùy nghiêng mình ngồi ở trêи ghế, khuỷu tay chống đầu gối, bàn tay nắm chặt thành quyền. Cậu nhìn chằm chằm màn hình TV, hai mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng âm trầm.



Đái Tinh Dã đi đến bên cạnh Tạ Tùy, vỗ vai trấn an.



Tạ Tùy mới thoáng lấy lại tinh thần, cảm giác hít thở không thông bức bách nơi lồng ngực, mỗi một lần hô hấp đều mang theo một loại đau đớn run rẩy.



Đái Tinh Dã vừa mới gọi điện thoại thuê một chiếc xe việt dã, đợi một lát sau có thể trực tiếp lái xe lên núi.



“Đừng lo lắng, đại tiểu thư sẽ không có việc gì.”



Đái Tinh Dã cho rằng bạn gái của Tạ Tùy chính là Tịch Tĩnh, hắn cầm điếu thuốc đưa cho cậu, an ủi: “Những kẻ có tiền thường sẽ đi đến chùa cúng bái, cầu phúc cho con cái. Tịch Tĩnh chính là hòn ngọc quý trêи tay Tịch Gia, phúc vận dồi dào, không dễ gặp nguy hiểm như thế.”



Tạ Tùy đi ra gian ngoài hút thuốc, cậu lấy bật lửa ra, muốn tự mình châm lửa nhưng bàn tay của cậu lại không khống chế được mà bắt đầu run rẩy không ngừng, châm vài lần nhưng ngọn lửa vẫn bị dập tắt.



Cậu biết Tiểu Bạch là một cô gái nhỏ đáng thương, không có ai thương yêu, phù hộ.



Tạ Tùy hận không thể giữ lại hết cực khổ của mình và nhường toàn bộ may mắn, vận khí của cuộc đời cậu cho cô, vì cô mà chân thành ước nguyện hai chữ... Bình an.



Đái Tinh Dã nhìn cánh tay Tạ Tùy đang run rẩy không ngừng, hắn liền đến giúp cậu bật lửa, đem bát mì vừa mới nấu xong đưa đến trước mặt cậu.



“Yên tâm đi, chúng ta vất vả lắm mới đến được đây, cậu phải cố gắng lên, đừng để bản thân suy sụp, nói không chừng chúng ta còn có thể phụ giúp tìm người.”



Tạ Tùy dường như đã nghe lọt tai lời khuyên của hắn, tay cậu run run nhận lấy bát mì, không để ý tới nhiệt độ nóng hổi bên trong mà bắt đầu vội vã ăn lấy, ăn để.



Nhìn cậu thế này, thật không giống như đang ăn cơm, mà giống như một máy móc đang hoạt động thì đúng hơn.





Hãy sống sót.



Nhưng sau khi báo thù xong, buổi chiều hôm ấy, Tạ Tùy chỉ lẳng lặng ôm lấy bình tro cốt của cô mà tự sát.



**



6 giờ sáng, Tạ Tùy lái xe Jeep đi vào thôn Bình Lương.



Trong thôn, phần lớn nhà cửa đã sụp xuống, ở bãi đất trống gần đó là mấy cái lều trại, trêи mặt đất có rất nhiều máu tươi, bác sĩ và nhân viên cứu hộ bận rộn không ngừng, bắt đầu đem những người dân sớm đã huyết nhục mơ hồ cứu ra.



Nhìn thấy thân thể be bét máu tươi, tay chân không còn lành lặn, lung lay sắp đổ của những người này. Tạ Tùy đã phát điên lên rồi, cậu lảo đảo chạy ra khỏi xe Jeep, tìm kiếm thân ảnh của Tịch Bạch.



Đái Tinh Dã nhìn bộ dáng như một con ruồi không đầu của Tạ Tùy, lòng thầm nghĩ, cậu như vậy có thể tìm được người mới là lạ đó.



Sau khi hắn hỏi thăm những người xung quanh liền trở về nói với Tạ Tùy: “Chúng ta đi đến bệnh viện ở đầu thôn tìm xem, nghe nói người bị thương được cứu ra đều được đưa đến đó, nói không chừng cô ấy đã được cứu thoát...”



Tạ Tùy xoay người, chạy đến bệnh viện, nơi mà cậu vừa mới lái xe ngang qua.



Bệnh viện được dựng lên ở một khu nhà vệ sinh bị bỏ hoang, hiện trường vô cùng rối loạn. Đồng thời, có rất nhiều người bị thương không ngừng được đưa vào.



Bên trong bệnh viện có rất nhiều người, bọn họ không ngừng vén lớp vải trắng đang che thi thể lên, tìm kiếm thân nhân của mình, tìm không thấy thì nhẹ nhõm, tìm được thì... Che miệng gào khóc.



Một viễn cảnh như chốn địa ngục trần gian.



Tạ Tùy mắt chẳng thèm nhìn đến hàng thi thể được che kín bên dưới lớp vải trắng, cậu không tin...



Vừa đi đến trước cửa, bỗng nhiên có vài nhân viên cứu hộ mang cáng bước ra, dưới lớp vải trắng, thấp thoáng một cánh tay nhỏ gầy, trêи cổ tay có đeo một sợi dây tơ hồng, còn được trang trí thêm một chú chó nhỏ.



Đầu óc Tạ Tùy “Oanh” một tiếng nổ tung, suýt nữa cậu đã ngã sấp xuống, Đái Tinh Dã lanh lẹ đỡ cậu: “Làm sao vậy?”



Tạ Tùy thất tha, thất thểu bổ nhào vào trước cáng, cánh tay run rẩy dừng lại trêи tấm vải trắng, lại chậm chạp không có dũng khí xốc lên tầng vải kia...



Hốc mắt chốc lát lại đỏ bừng.



“Tiểu...”



Giọng nói của Tạ Tùy giống như những chiếc lá khô bị nghiền nát, khàn khàn, dù có thế nào, cũng không thể gọi được tên của cô ra khỏi miệng.



Đái Tinh Dã đứng ở bên cạnh, thấy cậu quỳ trêи mặt đất, giống như một dãy núi nặng nề nằm đó.