Làm Nũng
Chương 1 : Hai mươi tuổi
Ngày đăng: 09:24 18/04/20
Sinh nhật hai mươi tuổi của Tạ Nhan, bắt đầu bằng một vai nam số năm. Cậu ở phim trường tìm tòi suốt một năm mới nhận được vai diễn thứ hai có thoại.
Hôm nay thời tiết không được tốt, Tạ Nhan sợ trên đường đi gặp mưa làm lỡ mất thời gian, rất sớm liền tới tổ kịch, trời còn chưa sáng cả tổ đạo cụ cũng chưa tới, xung quanh không có một bóng người, thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Qua lập thu, khí trời càng lạnh. Tạ Nhan mặt một chiếc áo len lớn, mũ đội sát tới mi mắt, khóe mắt có chút hồng, chắc là bị lạnh. Cậu tháo một bên khẩu trang, ngồi trên ghế dài bên đường xem lại kịch bản đã thuộc từ lâu, cái miệng nhỏ mím lại hút sữa đậu nành nóng.
Khoảng chừng hai tiếng sau, trong sân có mấy người lục tục đi tới. Tổ hóa trang tới sau tổ đạo cụ, hôm nay cũng không có chính thức quay chụp, chỉ thử trang phục và chụp ảnh định trang, Tạ Nhan bị phân cho một người tên Tiểu Điền, là trợ lý hóa trang.
Tiểu Điền vừa mới tốt ngiệp, làm trợ thủ cho thợ trang điểm trong tổ kịch, miễn cưỡng cũng coi là làm được việc.
Xung quanh rộn ràng đầy ắp người, cậu thân cao, cần phải khom người, tiểu trợ lý mới có thể giúp Tạ Nhan tháo khẩu trang xuống, thấy bộ dáng của cậu, thiếu chút nữa mất hồn.
Cô nàng lý lịch chưa sâu, số ngôi sao đã gặp qua cũng không nhiều, nhưng bọn họ làm nghề này cũng đã gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy qua ai đẹp mắt như vậy.
Tạ Nhan da dẻ rất trắng, nhưng cũng không nhu hòa như sữa bò, làm cho người ta có cảm giác thân cận. Thêm vào ngũ quan xuất chúng, lông mày cùng mũi cao, môi nhạt màu, không chỗ nào không dễ nhìn, gộp chung lại càng bức người, nhan sắc cao không đuổi kịp.
Đó là vẻ đẹp cương trực lại sắc bén.
Chẳng trách che chắn như thế, nếu là không mang theo khẩu trang mà trực tiếp đi ở trong đám người, tựa như nguồn sáng di động. Tiểu Điền tiếp nhận kịch bản trong tay Tạ Nhan, mà cũng không thể nói đó là kịch bản chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh, mặt trên lại viết lít nha lít nhít đầy lời chú giải, cảm thấy kinh ngạc hơn, không ngờ tới cậu ngiêm túc như vậy.
Thế gian đối với người lớn lên đẹp đẽ ít nhiều có cái nhìn phiến diện, bởi vì mỹ mạo là trời sinh, là ưu thế không thể thay thế được, ưu thế nàu dưới ánh đèn lại phá lệ xuất sắc. Cô nghĩ, Tạ Nhan xuất sắc như vậy, cà mặt là có thể thu được một đống nhân khí, dễ dàng thành danh, tự thân nỗ lực liền không quan trọng nữa.
Những câu này Tiểu Điền không nói ra, chỉ là tay chân lanh lẹ dựa theo hình tượng trong kịch bản giằng co hồi lâu. Vì nguyên nhân thiết lập nhân vật, còn phải nhuộm tóc thành màu xanh lục, màu xanh biếc sáng rõ, người bình thường căn bản không đè áp được màu sắc này.
Tiểu Điền không muốn vẻ đẹp như bảo châu bị che phủ, sau khi đem tóc dằn vặt xong cũng chỉ mới trang điểm xong một nửa, thấy nhóm ngôi sao quần áo đều chọn xong, liền sớm đến phòng quần áo dụng tâm chọn ra mấy bộ đẹp mắt. Lúc cô trở lại, vừa vặn thấy phó đạo diễn tới bên cạnh Tạ Nhan nói mấy câu, Tạ Nhan nghiên đầu, khẽ cau mày, cùng hắn rời đi.
Vị đạo diễn kia tên Giả Hồi, trong giới thanh danh không tốt, lúc Tiểu Điền mới vào nghề có nghe qua.
Tạ Nhan cùng phó đạo diễn tiến vào căn phòng nhỏ được dựng tạm, bên trong đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế, Giả Hồi ưỡn bụng bia, giúp Tạ Nhan kéo ra cái ghế mình thì ngồi bên cạnh, cười nói: "Nghe nói cậu là lần đầu đóng phim, tôi không yên tâm, muốn cùng cậu thảo luận."
Tạ Nhan đợi không bao lâu, trời liền bắt đầu mưa.
Nơi này đại khái là nội thành, trạm xe buýt đều đặc biệt đơn giản, ngoại trừ cái bảng hiệu cũ nát, chỗ che mưa chắn gió đều không có. Tạ Nhan không nhúc nhích, còn đứng ở chỗ cũ, mưa thu rơi vào trên người hắn, có chút lạnh, bất quá cũng không có gì ghê gớm.
Mãi đến tận khi trước người hạ xuống một cái bóng.
Tạ Nhan cau mày, nhấc lên mắt mới phát hiện không nhìn thấy mặt của đối phương, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, là nam nhân vừa rồi.
Hắn thật sự rất cao.
Là tới kiếm chuyện sao?
Đây là ý niệm đầu tiên của Tạ Nhan.
Người kia cúi đầu nhìn Tạ Nhan, hắn trông rất hung ác, cái trán đến khóe mắt còn có một vết sẹo dai, cách rất gần mới có thể thấy rõ.
Tạ Nhan tròng mắt trợn to, nhất thời căng thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Hung ác.JPG
Phó Ca: Cực kỳ hung ác.JPG
Tiểu Tạ: So với ngươi càng hung ác.JPG
Hai tiểu khả ái thoạt nhìn dữ dằn lại nói chuyện yêu đương ngọt ngào, chủ yêu là yêu đương, cảm ơn mọi người chờ đợi thời gian dài như vậy, phi thường cảm tạ!