Làm Nũng

Chương 16 : Thoát vai

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Tạ Nhan tim đập loạn xạ, so với vừa nãy còn nhanh hơn. Cậu nhảy xuống giường, đến giày cũng không mang, chân trần vọt thẳng đến trước cửa, nhưng mà đến lúc mở cửa lại ngập ngừng một chút, sau đó mới kiên định mở cửa.



Phó Thanh đứng bên ngoài đợi, bị nước mưa dính ướt hơn nửa, T shirt dán chặt thân thể, cơ bụng đều hiện lên rõ ràng. Tay trái của anh không lao lực chút nào mà xách một cái va li nhỏ, bên cạnh còn có cây dù đen đang nhỏ nước.



Anh nhìn thấy Tạ Nhan, nở nụ cười, hàm răng rất trắng: "Việc gần đây đều giải quyết xong, nên sang thăm em."



Nói như là không có chuyện gì, thực tế không phải vậy. Trời mưa to, tất cả chuyến bay đều hủy bỏ. Phó Thanh suốt đêm từ Tể An đi máy bay đáp xuống tỉnh lân cận, chuyển sang ngồi tàu hỏa, trên đường lại thay đổi thành ô tô, một đường xóc nảy mới tới đây.



Anh đã một đêm không ngủ, hiện tại vẫn rất tỉnh táo.



Tạ Nhan mắt sáng rực lên một chút. Cậu đứng ở trước cửa, hiếm thấy có chút ngại ngùng, mở miệng muốn cùng Phó Thanh nói chuyện. Có thể vì quá lâu chưa nói chuyện, có lẽ bởi vì căng thẳng, dày thanh quản cũng không phục tùng cậu, không phát ra được thanh âm nào.



Cậu không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, đi tới một bên, để Phó Thanh tiến vào.



Phó Thanh ánh mắt tối sầm, anh có thể nhìn ra được trạng thái Tạ Nhan không quá tốt, đột nhiên thấy tức giận. Bạn nhỏ trước đây dù cũng không thích nói chuyện, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt, sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ngày ấy, cũng là rất không chịu thua, không giống như hiện tại. Bất quá trong lòng anh rõ ràng, bên ngoài tỏ ra không biết.



Vóc người anh cao, thân thể rắn chắc, trên người mới dính mưa, dính đầy hơi nước mới mẻ, sau khi vào trong nhà đóng cửa lại, bên trong tựa hồ tràn đầy hơi thở của anh.



Tạ Nhan ở đây hai tháng, chưa bao giờ cảm thấy nhỏ hẹp, mãi đến tận khi Phó Thanh đến, mới cảm thấy chật chội. Nhịp tim đập của cậu vẫn luôn không có khôi phục lại yên lặng, mặt có chút hồng, đi thẳng tới phòng tắm xả nước cho Phó Thanh.



Phó Thanh tắm nhanh hơn hình thường, mặc xong quần áo liền đẩy cửa đi ra.



A



Bên ngoài đã chuyển thành bão táp, cũng không có ánh sáng, bên trong chỉ bật chiếc đèn giường tối tăm, rọi sáng chu vi một mảng nhỏ, hết thảy đều lờ mờ, tựa hồ như có một tầng sương mù.



Tể An sớm đã sang mùa đông, cả ngày đều ăn mặc dày dặn, không nhìn ra được mập gầy. Nhưng cái trấn nhỏ cạnh biển này thì không như vậy, một năm bốn mùa đều là hè, lúc này nhiệt độ còn rất cao, quần áo cũng mỏng hơn.



Tạ Nhan đứng dưới ánh đèn, mặc trên người T shirt mỏng cùng chiếc quần ngắn. Ánh đèn lưu động từ đỉnh đầu của cậu chiếu xuống, đem chân mày đẹp đẽ nhuộm một tầng ánh sáng, cằm của cậu thon hơn một chút so với trước đây. Có lẽ do quần áo đã quá cũ kỹ, cổ áo mở rất lớn, lộ ra da dẻ trắng như tuyết, phần xương bướm phía sau lưng đường viền rõ ràng, hình dáng đẹp đẽ.
Cơ hồ là cùng lúc nói ra.



Một câu là lạ Phó Thanh nói, một câu khác là Tạ Nhan nói. Tạ Nhan hai tháng không mở miệng, hiện tại tiếng nói rất thấp, còn có chút khàn.



Phó đạo diễn sửng sốt một chút, rất nhanh liền cười: "Là người trong nhà tới thăm cậu a, vậy rất tốt, ngươi chiêu đãi người ta cho tốt."



Phó Thanh cũng nở nụ cười, anh cúi người thấp giọng nói một câu với Tạ Nhan: "Thực sự là bé ngoan."



Phó đạo diễn cùng anh em Tạ Nhan nói lời từ biệt, trước khi về phòng của mình thuận tiện đi ngang qua phòng Tôn Hoài Quân, đi vào nói: "Lão Tôn, ông lần này có thể tính sai rồi, anh của Tạ Nhan đến, thật giống giúp cậu ấy thoát vai, mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi."



Tôn Hoài Quân hỏi: "Có phải là vóc người rất cao, tóc tai rất ngắn, dung mạo rất hung ác?"



Phó đạo diễn gật đầu, hỏi: "Ai, anh của Tạ Nhan ông cũng quen?"



Tôn Hoài Quân rút một điếu thuốc, lạnh lùng vô tình trào phúng: "À, anh em, anh em."



Lúc này Tạ Nhan cùng Phó Thanh chạy tới phòng bếp, Phó Thanh thu dù, đặt ở cửa, đi vào mở ra tủ lạnh, bắt đầu muốn chuẩn bị món ăn.



Tạ Nhan nhìn Phó Thanh bận rộn. Cậu không phải ngốc, có lẽ mới bắt đầu còn chưa hiểu, nhưng cho tới bây giờ làm sao cũng có thể đoán được Phó Thanh là tại sao đến.



Cậu vẫn luôn kẹt trong vai diễn, vẫn luôn đóng vai Lục Phùng Xuân, biết rõ trạng thái như thế này không đúng, cũng không nghiêm túc giãy dụa, thậm chí có chút bỏ mặc, cho đến hãm sâu.



Phó Thanh là lại đây kéo chính mình ra.



Anh cũng không nói gì mà: "Em không phải Lục Phùng Xuân."



Mà là dùng nhất cử nhất động để nói với mình: "Em là Tạ Nhan."