Làm Nũng

Chương 20 : Tham ban

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Mưa xối xả hai ngày, Phó Thanh cũng ở đây hai ngày. Bên ngoài mưa to, không đi được nơi nào khác hai người cứ ở trong phòng, phần lớn thời gian cũng không nói chuyện, Tạ Nhan nhìn kịch bản, Phó Thanh nhìn Tạ Nhan.



Sáng ngày thứ ba mặt trời lên cao, Phó Thanh cũng nên đi rồi.



Tạ Nhan xin nghỉ hai tiếng đưa anh đi nhà ga ngoài trấn nhỏ, trên đường mua chút đặc sản hoa quả.



Xe sắp đi.



Trong lòng Tạ Nhan có chút suy sụp.



Phó Thanh buông hành lý xuống, ôm Tạ Nhan một cái. Cánh tay anh vừa dài vừa rộng, động tác lại rất nhẹ, Tạ Nhan cao như vậy nhưng chỉ như một đứa bé dễ dàng được anh ôm vào lòng, giọng nói lại như đang dỗ dành: "Mừng năm mới là có thể gặp nhau."



Tạ Nhan gật đầu.



Cậu có chút chờ mong năm mới.



Còn 34 ngày là có thể gặp lại Phó ca.



Tiễn Phó Thanh xong, Tạ Nhan trở về trường quay, hiện giờ đang là cảnh Dương Tầm độc diễn. Sáng nay không có phân cảnh của Tạ Nhan, cậu an vị ở xa nhìn Dương Tầm diễn thế nào. Bất quá chỗ này tầm nhìn không tốt, thường bị che khuất, Tạ Nhan lại ngồi xuốn cạnh Tôn Hoài Quân.



Mấy ngày nay bọn họ đã rất quen thuộc. Tôn Hoài Quân tính tình không nhỏ, ở trường quay thường phát giận, lúc mới bắt đầu quay, đến Tạ Nhan cũng là quay một lúc lại bị chửi vài lần. Nhưng người ta cũng không phải có ý xấu, mắng chửi chỉ vì diễn viên không diễn ra cảm giác mà ông muốn, sau này Tạ Nhan thuần thục, cũng không bị chửi nữa.



Cho nên đối với Dương Tầm hiện giờ phá lệ có chút thương cảm, quay phim một ngày một đêm còn bị chửi hết nửa ngày. Hắn từ lúc xuất đạo đến giờ đều là quay phim thần tượng, được đạo tạo chính quy nên ở giữa một đám tiểu thịt tươi hoàn toàn có thể xuất chúng. Nhưng quay diễn viên cần thể hiện cảm xúc trên mặt, có chút quá sức. Tôn Hoài Quân quay một lần lại một lần, hướng dẫn cách diễn lại mắng đến long trời lở đất mới dạy ra được diễn xuất của Dương Tầm. Bất quá về phương diện này cũng do Dương Tầm tính cách tốt, bị mắng cũng không để trong lòng, khiêm tốn thụ giáo.



Không giống những gì Tôn Hoài Quân nghe người quen phàn nàn, những lưu lượng đang nổi mộ chút quay cảnh khóc chỉ cần không cười là qua, thù lao còn tính theo giờ.



Quay được phân nửa, hậu cần đến nói có fan của Dương Tầm đến tham ban. Dương Tầm luôn rất cưng fan, lần này cũng không biết fan làm sao tìm ra nơi núi rừng hoang vắng này. Hắn dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn đạo diễn, Tôn Hoài Quân nhìn hắn chăm chỉ quay phim, suốt hai tháng cũng không có nói muốn về nhà, khó có được nhẹ dạ, đem thời gian nghỉ ngơi kéo dài, cho Dương Tầm đi gặp người hâm mộ.



Tôn Hoài Quân nhìn lại đoạn phim buổi sáng vừa quay xong, ngồi bên cạnh Tạ Nhan, rút một điếu thuốc, hàn huyên với cậu: "Tiễn anh cậu đi rồi?"



Tạ Nhan thật lâu không hút thuốc lá, hiện tại cũng đốt một điếu, gật đầu với Tôn Hoài Quân.



Tôn Hoài Quân không hỏi nhiều chuyện của Phó Thanh, gạt tàn thuốc, khuôn mặt nghiêm túc nở nụ cười: "Tạ Nhan, cậu có từng nghĩ sau khi quay xong phim này sẽ làm gì chưa?"



Tạ Nhan quay đầu đi nhả một vòng khói, cậu hút rất chậm, ngón tay dài nhỏ, khớp xương rõ ràng, lại có đôi tay rất đẹp, thậm chí tư thái hút thuốc cũng đẹp.




Anh xem weibo của ID kia, bài đăng ảnh ngày hôm nay đi thăm Tạ Nhan cùng với hình vẽ được ghim lên đầu, nói là không gắn bản quyền, các chị em thích Tạ Nhan đều có thể tự do in ra.



Phó Thanh lưu hình vẽ lại, lại chụp hình gối ôm trong video, chuẩn bị đi làm một cái.  



Thiệt dễ thương.



Trên đời này ngoại trừ fan của Tạ Nhan và Phó Thanh, không có ai từ trên con người này nhìn ra được hai chữ dễ thương.



Tạ Nhan không muốn nói chuyện gối ôm, cho dù hôm nay đối mặt với fan rất bình tĩnh, không có bật cười. Nhưng trước mặt Phó Thanh da mặt cậu tự động mỏng hơn, so với khốc ca Tạ Nhan lúc thường hoàn toàn không giống. Cậu đổi chủ đề, kể lại những lời hôm nay Tôn Hoài Quân nói



Phó Thanh rất đồng ý kiến nghị của Tôn Hoài Quân, Tạ Nhan muốn đi trên con đường này, một người rất trắc trở, nhất định phải tính toán tìm một công ty.



Bất quá cũng không thể tùy tiện tìm đại một cái.



Anh hàn huyên với Tạ Nhan một hồi, sau khi tắt máy thì tìm Sở Phục, hỏi hắn Huy Đạt là công ty thế nào.



Sở Phục trả lời rất nhanh, dù sao cũng là công ty lớn trong giới, người trong vòng đều biết: "Nội bộ công ty Huy Đạt cũng không tệ, mọi người dựa vào thực lực cạnh tranh, sẽ không giống mấy công ty nhỏ bắt minh tinh đi bồi rượu. Tài nguyên cũng tốt chỉ là cạnh tranh kịch liệt."



Hắn trả lời xong lại hỏi: "Thế nào? Tiểu Tạ nhà cậu muốn ký công ty này? Cậu che chở như vậy tôi còn tưởng rằng cậu muốn mở một phòng làm việc cho cậu ấy chơi"



Phó Thanh lòng khẽ dao động, nhưng rất nhanh ngăn cản: "Em ấy còn trẻ tuổi, con đường của mình tự mình đi, chỉ cần không có những chuyện ngổn ngang quấy rối em ấy là được."



Vào đêm khuya, một weibo mới liên quan đến Tạ Nhan xuất hiện, đính kèm tấm hình, chính là Tạ Nhan và Tôn Hoài Quân cùng nhau hút thuốc.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Hồi lâu sau.



Phó ca: Không được, những chuyện lộn xộn như vậy nhiều lắm, hay mình đến che chở bé ngoan vậy.



(1) Dê  (Yang) đồng âm với họ của Dương Tầm (Yang xin)



Dạo này chắc các thím cũng đọc được mấy tin về mức độ ô nhiễm của không khí (._.). Mấy thím có ra đường nhớ che chắn kỹ càng bảo vệ sức khoẻ nha.