Làm Nũng

Chương 41 : Báo ứng

Ngày đăng: 09:25 18/04/20


Phần diễn lúc trẻ của Nghiêm Sơ Chi vốn không nhiều lắm, Tạ Nhan lại tăng giờ quay, rất nhanh có thể hơ khô thẻ tre rồi.



Nghiêm Sơ Chi bốn mươi tuổi ngồi ở long ỷ, trong tay nắm bội kiếm, đợi Ninh Tể Nguyên phá cửa đại điện đến hỏi y vì sao thời gian qua lại giúp đỡ mình, mới trả lời: "Ta làm tất cả, chẳng qua vì báo thù mà thôi."



Nghiêm Sơ Chi chỉ nói những lời này, rồi dùng kiếm tự sát.



Y nhớ lúc trẻ có nói với tiểu sư muội một câu: "Hiệp chi đại giả(1), vì nước vì dân. Cho dù không làm đại hiệp, cũng nên có tâm hồn chính khí, trừ ác phò thiện, không uổng phí nhiều năm học công phu."



Nhưng chung quy y không làm được. Y báo được thù, nhưng lại khiến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, chết đi rồi cũng chỉ có thể xuống địa ngục.



Cảnh trong ký ức của Nghiêm Sơ Chi là màn diễn cuối cùng của Tạ Nhan.



Đạo diễn kích động hô "Cắt", toàn bộ nhân viên công tác đều hoan hô, nhanh như vậy đã quay xong, hơn nữa Tạ Nhan vừa quay, hậu kỳ cũng vừa chỉnh, cuối cùng xong sớm hơn dự định.



Tạ Nhan giật mình, bình tĩnh lại, thái dương thấm ra một chút mồ hôi.



Hiện tại đã là đầu hạ, mùa hè Tể An nhiệt độ rất cao. Tạ Nhan mặc đồ cổ trang, mang tóc giả rất nặng, như mang theo lò lửa trên người.



Bên cạnh có một em gái hơn hai mươi tuổi tiến đến, mang cho cậu nước lạnh, lại quạt gió, cẩn thận hỏi: "Tạ ca, em vừa hỏi rồi, trong phòng hóa trang không có ai, không bằng trước hết thay quần áo?"



Em gái này tên Trương Tiểu Phong, là trợ lý công ty thuê cho cậu, dù sao cũng là phim của công ty, thù lao cũng không nhiều, Huy Đạt lại cho Tạ Nhan đãi ngộ cao hơn ở những mặt khác.



Tạ Nhan có thói quen việc mình mình làm, nhưng lịch trình quay 《Nhập Sáo 》thật sự rất nặng, Trương Tiểu Phong xử lý những việc vặt vãnh này rất cẩn thận, giúp Tạ Nhan giảm rất nhiều phiền toái. Chu Ngọc cũng trở về khu mình quản lý.



Trương Tiểu Phong hưng phấn líu ríu bên tai Tạ Nhan: "Tạ ca, công ty coi trọng bộ phim này như vậy, anh lại quay tốt như vậy, chờ phim chiếu, anh nhất định sẽ nổi!"



Tạ Nhan cởi đồ diễn, vẫn chưa tẩy trang, cậu nóng đến lợi hại, nhưng vẫn rũ mắt lãnh đạm trả lời: "Có lẽ vậy."



Trước đây Tạ Nhan chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nổi hay không, chỉ cần có phim để đóng thì tốt rồi. Nhưng từ khi cậu muốn trả tiền cho Phó Thanh, suy nghĩ liền thay đổi. Tạ Nhan trước đây chỉ cần nuôi sống bản thân, hiện tại cậu còn muốn nuôi Phó gia gia, nuôi Phó Thanh.
Là Tần Hạo Thành.



Tạ Nhan đã lâu chưa gặp hắn, trước đây Tần Hạo Thành luôn luôn rất ngăn nắp, hiện giờ râu cũng không cạo, y phục nhăn nhúm, đại khái mặc mấy ngày rồi.



Tần Hạo Thành xông lên nắm cổ tay Tạ Nhan: "Là mày làm phải không?"



Tạ Nhan nhíu mày, dễ dàng đẩy Tần Hạo Thành ra, hỏi: "Làm gì?"



Tần Hạo Thành cười nhạt: "Mày diễn cái gì, chuyện của tao còn không phải mày tung lên mạng? Không phải trả thù lần trước tao tung tin mày bị bao dưỡng sao?"



Hắn xem qua những hình ảnh kia, tấm sớm nhất được chụp sau khi hắn bôi đen Tạ Nhan vài ngày, dường như sợ chưa đủ thuyết phục lại tiếp tục chụp thêm thật nhiều, còn quay được video.



Hắn quá tệ hại rồi, chỉ là giãy dụa trước khi chết, Tạ Nhan nghĩ có đánh hắn cũng không có ý nghĩa.



Tạ Nhan ấn đầu Tần Hạo Thành lên tường, hạ thủ không quá nặng, chỉ là cảnh cáo: "Tôi không làm gì."



Tần Hạo Thành mở to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Nhan: "Fan gì chứ, ở đâu ra có fan chịu bỏ bảy chục triệu. Khẳng định cũng là kim chủ của mày, đúng không? Mày không gạt được tao."



Trương Tiểu Phong xách túi đi tới, thấy tình cảnh bên này càng hoảng sợ, vội vã níu tay Tạ Nhan: "Tạ ca, đừng kích động, chuyện gì vậy?"



Tạ Nhan không quá bình tĩnh, cậu buông Tần Hạo Thành ra, xoay người: "Đi thôi."



Cậu nghe thấy âm thanh của Tần Hạo Thành ở phía sau: "Mày nghĩ mày sẽ có kết cục tốt hơn tao? Không đâu, tao chờ."



(1)  Hiệp chi đại giả: đạo hiệp nghĩa là đạo lớn



(2) Tống nghệ: là chương trình mà khách mời sẽ biểu diễn các loại tài năng như ca hát nhảy múa, có thể hiểu là chương trình tạp kỹ.