Làm Nũng
Chương 49 : Đêm tiệc từ thiện
Ngày đăng: 09:25 18/04/20
Quay xong 《 Đi đâu? 》, 《 Nhập sáo 》 cũng vừa chiếu xong. Nghiêm Sơ Chi cuối cùng tự tử trên đại điện, y nhớ tới chính mình lúc trẻ, lấy hình ảnh Nghiêm Sơ Chi trong trí nhớ kia kết thúc cả đời của mình. Đồng thời, ca khúc chủ đề chậm rãi vang lên, 《 Nhập sáo 》kết thúc.
Câu chuyện này vì báo thù mà bắt đầu lại vì báo thù mà kết thúc, cầu nhân được nhân(1).
《 Nhập sáo 》kết thúc nhưng nhiệt độ và độ thảo luận vẫn không giảm xuống, trái lại là một trận dậy sóng, nhân khí của các diễn viên đều tăng vọt, Tạ Nhan tuy không phải diễn viên chính nhưng nhân khí cũng tăng mạnh, phản ứng trên mạng rất tốt.
Hiện tại Vương Chúc Duy cực kỳ để bụng Tạ Nhan, đi đâu cũng đi theo, mấy công việc phổ thông đều từ chối, chỉ cái nào thực sự có tác dụng mới nhận.
Hắn dù sao cũng làm người đại diện nhiều năm như vậy, hiện tại thấy Tạ Nhan tiền đồ vô lượng, công ty cũng đồng ý cấp tài nguyên. Vương Chúc Duy giúp Tạ Nhan tranh thủ thiệp mời của Tiệc từ thiện Quy gia(2).
Loại tiệc này cùng tiệc phổ thông mời chim trĩ(3) vào góp vui hoàn toàn không giống nhau, chủ yếu là giúp đỡ trẻ mồ côi tìm lại cha mẹ, cùng giúp cha mẹ mất con tìm lại con mình. Những năm gần đây, vấn đề này càng được coi trọng, mà Quy gia đã gánh vác trọng trách nhiều năm, bỏ ra khoản tiền lớn, hợp tác với chính phủ thành lập một trang web, khắp nơi đều có số lượng lớn người hoạt động tình nguyện.
Tháng tám hàng năm, tổ chức dạ tiệc tổng kết hoạt động. Mời rất nhiều ngôi sao, chủ sự đích thân tới, còn có các tình nguyện viên và những người đã tìm lại được gia đình mình, truyền thông đông như mây, có thể xem là một sự kiện lớn trong vòng giải trí.
Ngoại trừ người có thư mời là Tạ Nhan, người khác cũng không vào được. Vương Chúc Duy không yên lòng, trước khi đi còn căn dặn: "Thư mời này không dễ dàng có được, năm chặt cơ hội, đóng thêm vài phim, kết giao nhiều người, có lợi cho sau này."
Tạ Nhan đã trực tiếp đi vào.
Tiệc tối tổ chức ở một khu nhà cao cấp của bên chủ trì. Khắp nơi đều là người, nhân viên hướng dẫn Tạ Nhan ngồi vào chỗ ghi trên thư mời, chỗ ngồi căn cứ vào danh khí và độ quan trọng mà an bài, tuy rằng Tạ Nhan gần đây nhân khí cao, nhưng ở nơi tràn đầy ảnh đế ca hậu như thế này thật không là gì, chỉ có thể ngồi một góc.
Kế bên vắng vẻ, có vài người ngồi, đa số đều giơ chén rượu lên bắt chuyện, còn vài người Tạ Nhan cũng không nhận ra.
Xung quanh người đến người đi, ăn uống linh đình, đèn huỳnh quang liên tục lóe sáng, các loại âm thanh giao cùng một chỗ, xa xôi không rõ.
Tạ Nhan ngồi ở chỗ của mình, không uống rượu, cầm ly nước dưa hấu, uống một ngụm, nước vào miệng rất lạnh, hương vị cũng ngon, nhưng không bằng uống ở Phó gia.
Cậu bỗng nhiên nghĩ, không biết Phó ca đang làm gì lúc này?
Tạ Nhan vẫn không hiểu rõ cái gì là thích, chỉ là gần đây luôn nghĩ tới Phó Thanh, cũng không phải cố ý, như vừa rồi, lúc ăn cơm cũng nghĩ tới đối phương có đang ăn hay không, lúc chụp hình cho tạp chí thì nghĩ hở như này Phó Thanh sẽ không thích.
Những ý nghĩ này, đều xuất hiện trong một cái chớp mắt, lại tồn trại trong lòng Tạ Nhan thật lâu, nhưng cậu cũng không thể đem những thứ không giải thích được này nhắn cho đối phương, như vậy nhiều lần thật quá vụn vặt.
Thậm chí có thể nói là gần như mập mờ.
Tạ Nhan sẽ không làm như vậy, cậu còn chưa nghĩ rõ ràng, mà Phó Thanh là người đầu tiên cậu muốn trân trọng trên đời này, cậu không muốn cũng sẽ không tùy tiện đối với Phó Thanh.
Cho nên trong khoản thời gian này, có đôi khi cậu sẽ tận lực kiềm nén mong muốn liên hệ với đối phương.
Tạ Nhan về đến nhà cởi tây trang, vọt vào tắm, thay áo thun quần sọt rộng thùng thình, ngồi trên giường ngẩn người.
Cậu không nghĩ mấy chuyện râu ria nữa, lật lật kịch bản, phát hiện đều là phim thần tượng lưu hành hiện nay, nhân vật và nội dung đều rất phổ thông, không có gì hay, xốc lại tinh thần xem một hồi, lại mò lấy điện thoại di động, nhịn không được gọi cho Phó Thanh.
Gọi xong mới phát hiện bây giờ là một giờ sáng, không nên quấy rối Phó Thanh nghỉ ngơi, muốm lập tức ngắt thì điện thoại lại được nhận rồi.
Tạ Nhan nhìn điện thoại, nửa ngày không nói chuyện.
Phó Thanh đoán chừng là mới bị đánh thức, thanh âm khàn khàn hỏi cậu vài câu, nhận thấy được tâm tình của cậu không đúng lắm, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Nhan mím môi: "Không có việc gì, chỉ là mới làm việc xong, hơi mệt. Phó ca, em phải dọn đi, công ty thuê phòng mới cho em, có muốn tới hay không?"
Phó Thanh triệt để thanh tỉnh, cười cười nói: "Nếu như dọn nhà mới, anh nhất định phải đi, cũng không thể để một đứa bé tự mình dọn."
Tạ Nhan đáp một tiếng.
Phó Thanh biết bạn nhỏ có nhiều tinh lực, cho dù mệt mỏi, ngủ một giấc thì tốt rồi, sẽ không giống như bây giờ. Nhưng Tạ Nhan không muốn nói, anh cũng không không miễn cưỡng, nếu quả như thật ảnh hưởng đến sinh hoạt, hỏi cũng không trễ.
Nhưng anh không muốn thấy Tạ Nhan chìm trong trạng thái buồn bã.
Phó Thanh nở nụ cười, đột nhiên hỏi: "Gần đây làm sao vậy, liên hệ cũng ít đi mà dọn nhà còn nhớ phải tìm anh sao?"
Tạ Nhan không ngờ tới sẽ nghe được câu này, vội vội vàng vàng mở miệng: "Không thể nào, không có...gần đây nhiều việc."
Chuyện khác đều tiêu tan thành mây khói, Tạ Nhan liều mạng bịa ra một lời nửa thật nửa đùa: "Chỉ có làm việc cho giỏi, mới có thể nuôi Phó ca và ông nội."
Phó Thanh nhẹ nhàng nói: "Anh biết, anh chờ."
(1) Nhân này trong nhân nghĩa, không phải chỉ người.
(2) Quy gia: về nhà.
(3) chim trĩ: gái gọi
(4) Xào: công khai lặp đi lặp lại để mở rộng ảnh hưởng (Baike)