Làm Phi

Chương 19 : Tranh luận kịch liệt

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Hy Thục Dung



Beta: Huệ Hoàng Hậu



"Giải thích rất rõ ràng." Sở Tuyên hơi gật đầu, trong ánh mắt là trầm ổn và hai phần cân nhắc.



Linh Cơ vừa mới bị Hoàng Đế mắng hai câu hiện tại vẫn đang quỳ, khi nghe Sở Tuyên nói thì vội vàng ngẩng đầu lên, nhăn mày, giọng nói the thé:  "Sở đại nhân đừng trách bổn cung lắm miệng. Đại nhân vâng mệnh điều tra vụ án phải luôn cẩn thận mới tốt, làm sao có thể vừa nghe vài câu giải thích của Diên tài tử liền giúp nàng giải vây ngay trước mặt tất cả mọi người? Đại nhân hành sự không khỏi quá mức vội vàng....."



"Là hành sự vội vàng hay là có người nhờ vả?"



Tiếng nói chuyện chậm rì rì khiến Tịch Lan Vi rùng mình. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng lập tức cười lạnh: Nàng ta cùng Linh Cơ có nhiều thù oán cũ như vậy thế nhưng có thể mở miệng nói chuyện giúp Linh Cơ? Như vậy đúng là khó cho Đỗ thị vì phải mở miệng nói giúp kẻ thù cũ...Xem ra hiện tại nàng ta hận mình hơn Linh Cơ rất nhiều.



"Tất cả mọi người đều biết ngài và Thẩm đại nhân Thẩm Ninh là họ hàng xa." Đỗ thị nở nụ cười tiếp tục nói, "Sở đại nhân có thể tiếp nhận điều tra vụ án này là do Thẩm đại nhân tiến cử đúng không? A... Suýt chút nữa bản cung đã quên, phu nhân của Thẩm đại nhân - Mị thị có quan hệ rất thân với Diên Tài tử, chẳng lẽ Thẩm đại nhân muốn tránh hiềm nghi nhưng vẫn muốn giúp đỡ Diên tài tử cho nên để Sở đại nhân thay Thẩm đại nhân làm việc này?"



Đỗ thị nói một cách thong thả ung dung, không hề đề cập đến thích khách mà nói thẳng mối quan hệ của Tịch Lan Vi với mấy người bọn họ. Mặc dù Đỗ thị nói đến mối quan hệ của bọn họ có xa một chút nhưng vẫn đáng tin hơn nhiều so với việc Linh Cơ suy đoán lung tung là Tịch Lan Vi và thích khách có quan hệ mập mờ.



Không khí trong điện lập tức đình trệ, cung nhân nín thở, tất cả phi tần nhìn về phía Sở Tuyên. Hoàng Đế và Tịch Lan Vi thần sắc bình thường không có biến hóa gì, vẫn im lặng ngồi, nhưng Việt Liêu Vương Hoắc Trinh lại cười, sau đó chắp tay về Hoàng Đế trêu ghẹo: "Lúc trước thần đệ không biết là phi tần của hoàng huynh đều thích đoán mò và thích nói đùa như vậy."



Ấn đường của Tịch Lan Vi nhíu chặt, lời nói của Hoắc Trinh rõ ràng là hoà giải, nhưng nàng nghe vào trong tai không thể không nghĩ khác... Kiếp trước tất cả đều là hắn tính kế tốt, ngay từ đầu đã là tính kế, hắn chưa bao giờ có chân tình với nàng. Kiếp này nàng đã vào cung làm phi, việc gì hắn phải giả mù sa mưa cố làm ra vẻ?



Nếu nàng có thể mở miệng nói chuyện thì ngay lập tức nàng sẽ khiến Hoắc Trinh câm miệng, nàng không muốn tiếp tục nghe hắn nói chuyện. Trước mắt là nàng không có biện pháp gì nên đành phải nghe.



Hoắc Trinh cố ý giảng hòa cũng chỉ nói đến đây, hắn nhìn thấy Hoàng Đế nhẹ nhàng chậm chạp mà cười, hắn vừa muốn mở miệng nói tiếp, Sở Tuyên lại mở miệng trước, khiến những lời Hoắc Trinh định nói nghẹn ở cổ họng.



"Thần đã tiếp nhận vụ án này thì không sợ người khác biết thần và Thẩm đại nhân là họ hàng xa."  Sắc mặt của Sở Tuyên tối xuống hai phần, hắn không hề tính toán ở trước mặt Hoàng Đế che dấu việc hắn không vui. Hắn nhàn nhạt liếc Đỗ Tài tử một cái rồi nói:



"Bệ hạ đồng ý để cho thần tiếp nhận vụ án này là chọn người tài không tránh thân thích. Nếu như có người dám nghi ngờ thần sẽ vì huynh trưởng và tẩu tử mà cố ý bảo hộ Diên Tài tử, như vậy có phải cũng nghi ngờ là Bệ hạ cố ý bảo vệ Diên Tài tử nên mới dùng thần hay không?"




Tịch Lan Vi nghiêng đầu, chớp chớp mắt, rõ ràng là đang nói: "Không ai nói cho a..."



Hoắc Kỳ thở dài, sửa miệng lại hỏi: "Sao ngươi đoán được? Dựa vào chỗ nào mà nhìn ra?"



Cách hỏi này mới đúng...



Tịch Lan Vi nín cười, kéo tờ giấy đến trước mặt mình, chữ viết nhẹ nhàng thanh thoát: "Chắc bệ hạ cũng biết cầm bút lâu thì trên cán bút sẽ lưu dấu tay?"



Hoắc Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, lưu lại thì sao?"



Ý cười của Tịch Lan Vi càng đậm, tiếp tục viết: "Lần đầu tiên thần thiếp đi Tuyên Thất Điện, lúc chuẩn bị cáo lui thì gặp Việt Liêu Vương cầu kiến, để tránh xảy ra không vui, bệ hạ liền cho thần thiếp ngồi ở bên cạnh, bệ hạ còn nhớ rõ?"



Hoắc Kỳ lại gật đầu: "Nhớ rõ."



"Bút lông trong tay Bệ hạ có dấu tay ở phía bên phải trên cán bút, có thể thấy được dấu tay đó lưu lại khi cầm bút bằng tay trái."



"..." Hoắc Kỳ không còn lời gì để nói. Thật hay cho nàng ấy, lúc đó vừa sợ hãi vừa lúng túng mà nàng ấy vẫn còn tâm tư để quan sát việc này.



Lần thứ hai hắn nâng chung trà lên phẩm[2], hương vị giống như đúc với chung trà lúc nãy. Vì thế sắc mặt Hoắc Kỳ nghiêm nghị, tay trái cầm lấy bút lông viết trên giấy: "Trẫm uống ngán rồi, có thể đổi trà hạnh nhân đi."



[2] Phẩm: đầy đủ là phẩm trà, hiểu là uống trà, thưởng thức trà.



Lời hắn viết rất khách khí, giọng văn thương lượng, nhưng Tịch Lan Vi trả lời lại không hề khách khí: "Vết thương trên vai của thần thiếp chưa lành, không tiện làm việc, mong bệ hạ bao dung."



Hoắc Kỳ buồn bực. Trước đây hắn cũng như người khác - cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, hiện tại càng lúc càng hắn thấy được rõ... Cho dù nàng thật sự lả lơi ong bướm, những lúc hắn ở cùng với nàng, tâm trí hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến điều đó.