Làm Phi

Chương 27 : Tin tưởng

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Thảo Hoàng Quý phi



Beta: Huệ Hoàng Hậu



Sở Tuyên nhất định có vấn đề, dù hắn không phải thích khách kia thì nhất định cũng có vấn đề. Bằng không, cớ gì phải tìm một kẻ giang hồ như vậy tới thế tội?



"Thế tội"...



Trong lòng Tịch Lan Vi biết không đúng rồi lại không nói được cái gì, không có bất luận chứng cứ gì. Đã không chứng minh được người trong tranh này không phải thích khách kia, cũng không thể chứng minh Sở Tuyên khả nghi. Nàng biết sự tình, chỉ là bởi vì nàng đã trải qua một đời, chỉ còn lại ký ức mà không nói ra được điểm đáng ngờ.



Nhưng những "Ký ức" đó... Dù có nói ra, ký ức kiếp trước của nàng còn chẳng thể gọi là "Dấu vết để lại", sẽ chỉ làm người khác cảm thấy nàng điên rồi.



Vì thế nàng cứ như vậy chăm chú nhìn Sở Tuyên một lúc lâu. Rốt cuộc Sở Tuyên ngước mắt quay lại nhìn qua, ánh mắt chạm phải ánh mắt nàng, ấn đường hơi nhíu: "Tài tử nương tử có chuyện muốn hỏi sao?"



Nàng phải nói cái gì đây, nhất định không thể để vụ án này kết thúc như vậy. Một Sở Tuyên không sao, người sau lưng hắn mới đáng sợ nhất — Đời trước, vụ án này cũng không tra được, dường như thích khách chết tại trận thì đầu mối đã bị chặt đứt. Cho đến vài năm sau nàng chết ở Việt Liêu, đây cũng vẫn là một vụ án chưa có lời giải.



Ánh mắt lạnh lùng rời khỏi trên mặt Sở Tuyên, Tịch Lan Vi vững bước đi qua, ngồi vào bàn, ngồi trước bức họa kia, nghiêm túc "Thưởng thức" giây lát. Nàng đề bút viết vào tờ giấy trắng bên cạnh ba chữ: "Không phải hắn."



Không phải hắn?



Hoàng đế và Sở Tuyên đồng thời rùng mình. Sở Tuyên nói ra rất nhanh, nặng nề vững vàng không thấy kinh hoảng: "Tài tử nương tử, chính hắn khai nhận, xác thực không có sai lầm. Thần tự mình dẫn người lục soát trong nhà hắn, có một bức bản đồ chi tiết của hoàng cung. Còn có..." Sở Tuyên nói, phất tay. Hai gã nam tử mặc trường bào đi vào trong phòng, trong tay nâng một thanh kiếm. Kiếm không ở trong vỏ, mũi kiếm tỏa hàn quang lạnh lẽo "Trên thân kiếm này có vết máu chưa sạch, hắn nói là ngày ấy đã dùng để hành thích — Thần vô năng, tìm được quá muộn. Nếu không, thương của Tài tử nương tử còn chưa lành, có lẽ còn có thể so sánh với miệng vết thương."



Tịch Lan Vi tin tưởng đây là thanh kiếm đâm vào đầu vai nàng, cũng tin tưởng xác thật lục soát ra bản đồ trong nhà người kia. Nhưng, mấy thứ này đều có thể vu oan, hơn nữa rất dễ dàng.



Nàng không để ý đến Sở Tuyên, yên lặng nghe hắn nói xong, chỉ ngẩng đầu nhìn phía hoàng đế. Nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu, trong miệng nàng gằn từng chữ một: "Không phải hắn..."



Thần sắc kiên định làm Hoắc Kỳ không thể không dao động, suy ngẫm một lát, gật đầu hỏi nàng: "Sao nàng biết?"




"Nàng nói đi." Hoắc Kỳ nói. Hắn vừa dứt lời, nàng đã đặt bút tiếp tục viết xuống: "Trong cung cũng không yên ổn, minh tranh không ít, ám đấu càng không ngừng. Nếu một ngày kia ám tiễn hướng đến thần thiếp, thần thiếp có miệng mà không thể nói, nhưng cầu bệ hạ cho dù tức giận, vẫn cố gắng chờ thần thiếp biện giải dưới ngòi bút."



Những người đó có thể mở miệng nói chuyện, "Giải thích" sự tình nhất định nhanh hơn nàng. Chỉ sợ đến lúc đó đối phương mồm năm miệng mười, khiến hắn đều nghe vào, hắn sẽ không có tâm tư mà chờ nàng giải thích.



Nàng đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, cuộc đời này muốn cầu cái bùa hộ mệnh trước.



"... Được." Hoắc Kỳ chậm rãi gật đầu. Trong lòng minh bạch, bây giờ thì tất cả đơn giản, ngày sau phải thực hiện lại chưa chắc dễ dàng như vậy. Nhưng đã dám đáp ứng nàng, nhất định hắn sẽ làm được. Mặc kệ có bao nhiêu bực bội đều nghe nàng giải thích một câu, còn tin hay không là do hắn nhận định.



Tịch Lan Vi vẫn thản nhiên cười, chấp bút tiếp tục viết: "Đa tạ bệ hạ. Canh giờ vẫn còn sớm..."



"Ừ, nàng lại đi ngủ một giấc đi."



Không chờ nàng viết xong, hắn lại tiếp tục nói "Trẫm ngẫm lại chuyện thích khách."



Liền thấy nàng khựng lại, Hoắc Kỳ lập tức cảm thấy chính mình thật là hồ đồ. Tất nhiên là hắn muốn tốt cho nàng, mặc kệ ở Tuyên Thất Điện cũng được, ở chỗ phi tần cũng thế, chỉ cần hắn không đi ngủ, cung tần thị tẩm nào có dám bỏ mặc hắn mà đi ngủ.



Vì thế hắn lại đột nhiên xoay chuyển, phảng phất như chính mình bỗng nhiên thay đổi chủ ý, mang theo vẻ buồn ngủ thở dài: "Thôi... Vẫn là nghỉ ngơi trước đi."



Ôm lấy nàng cùng đi về phía phòng ngủ, Hoắc Kỳ hạ mắt xuống nhìn nàng, có thể nhìn ra nàng thực sự rất mệt mỏi. Lúc này hắn ngồi bên giường trong chốc lát, cho nàng nằm lên giường trước, để nàng đỡ phải kính cẩn sợ sệt mà đi qua bên chân hắn.



Nhìn nàng cởi giày vớ rồi trèo lên giường, cổ chân trắng muốt khiêu khích ở trước mắt hắn, nháy mắt lại giấu ở dưới váy. Đại để là lúc trước hắn nói ra một câu muốn suy nghĩ lại chuyện thích khách, nàng thấy hắn ngồi như vậy cũng không băn khoăn, trực tiếp nằm xuống.



Một lát sau, Hoắc Kỳ nghe sau lưng không có động tĩnh, xoay đầu lại, ánh mắt đối diện với con mắt sáng của nàng, liền thấy nàng nhanh chóng nhắm mắt lại.



Hai mắt nhắm thật chặt, giống như là chột dạ sau khi làm chuyện xấu vậy.