Làm Phi

Chương 30 : Thấy rõ

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Mai Thái phi.



Beta: Huệ Hoàng Hậu



"Mỹ nhân nương tử?" Vẻ mặt cung nữ kia tràn đầy kinh ngạc, nhìn Tịch Lan Vi trước mặt đang âm trầm nắm chặt cổ tay mình, tay không tự giác mà tránh đi, Lan Vi lại cầm thật chặt.



"Nương tử có việc gì sao?" Nàng ta lại lên tiếng hỏi, thấy Tịch Lan Vi cười thản nhiên, đưa tầm mắt về phía sau nàng ta, nhìn về hướng Thu Bạch và Thanh Hòa đứng cách đó vài bước.



Hai người khẽ giật mình, lập tức hiểu ý, cùng nhau tiến lên, một trái một phải giữ chặt cung nữ kia.



Trong lúc cung nữ kia và hoàng đế còn ngạc nhiên và khó hiểu, Tịch Lan Vi ngồi xổm xuống, vén làn váy của nàng ta lên, lộ ra quần mặc bên trong.



Mùa đông ăn mặc rất dày, trên quần lại mơ hồ lộ ra vết máu. Theo ống quần kéo lên, vài vết cào đập vào ánh mắt mọi người, vết máu màu đỏ tươi vẫn chưa khô.



Tịch Lan Vi đứng lên, đè nén mấy phần kinh hãi, lạnh lùng ngưng mắt liếc nhìn cung nữ kia: "Là ngươi..."



Đối phương tất nhiên là nhìn không hiểu gì.



"Là ngươi hại hài tử kia." Nàng nói, nhẹ nhàng: "Theo nàng ấy nhiều năm như vậy, ngươi cũng có thể ra tay được!"



Qua khoảng thời gian dài không nói được, Tịch Lan Vi tập thành thói quen nói bằng khẩu hình một cách thật chậm và rõ ràng. Cho nên tuy nàng ta nhìn không hiểu gì, nhưng Thu Bạch và Thanh Hòa lại hiểu rất rõ ràng. Hai người đều kinh ngạc, nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ làm ấn đường của hoàng đế co rút lại: "Làm sao vậy?"



Tịch Lan Vi xoay đầu đi, trong ánh mắt dò hỏi của hoàng đế, thần sắc hòa hoãn một chút. Nàng nửa ngồi nửa quỳ xuống bên người hắn, im lặng cầm lấy tay hắn, chậm rãi viết: "Cung nữ này có ý định sát hại hoàng tự."



Cái gì?



Hoắc Kỳ sửng sốt, Tịch Lan Vi cắn cắn môi, ngón tay tiếp tục viết không ngừng: "Nếu do thái giám nâng phía sau kiệu bị ngã, vì sao bụng của Đỗ thị bị va chạm mạnh như vậy? Cho dù người phía trước bị ngã, noãn kiệu cách mặt đất không xa, khi ngã xuống nếu xảy ra va chạm, cũng không đến nỗi làm cho Đỗ thị ngã xuống mặt đất rồi trực tiếp chạm vào hài tử."



Nếu người ngồi ở trong noãn kiệu bị kinh hách, theo bản năng chắc chắn sẽ duỗi tay vịn lấy hai bên, không đến mức trực tiếp bị ngã nặng xuống mặt đất, nguyên nhân bụng bị "va chạm mạnh" này không thể nào chấp nhận được.



Trên khóe miệng Tịch Lan Vi có ý cười rất nhạt nhưng lại mang vẻ thê lương. Vươn tay, cầm một sợi chỉ thêu vướng trên móng tay của Đỗ thị, nhẹ nhàng kéo xuống, cầm trong tay nhìn tỉ mỉ, nàng lại tiếp tục viết trong lòng bàn tay hắn: "Đây là trên giày thêu của cung nữ kia."



"Nếu sau khi Đỗ thị bị ngã động thai khí, nàng ta đến nâng đỡ, cho dù Đỗ thị đau đớn dùng móng tay làm nàng ta bị thương, cũng nên là ở trên cổ tay, trên cánh tay, hoặc là trên eo, trên lưng cũng có thể nói được."



Chỉ là không nên ở trên chân.
"Giận dỗi không muốn thấy trẫm?" Hắn cười khẽ hỏi, hàng mi cao ngất khẽ nhúc nhích, mang theo ý trào phúng "Là vì ngày đó trẫm không nghe nàng nói?"



Thấy hoàng đế hỏi chuyện, các cung nhân đều biết Tịch Lan Vi không có biện pháp trả lời, lập tức chuẩn bị bút mực. Đang muốn trình qua, mới vừa đi được một nửa, hoàng đế lại cười nói: "Lại đây ngồi."



Cung nhân ngừng bước chân, không dâng giấy bút và mực lên nữa mà lui về.



Tịch Lan Vi bình tĩnh đứng lên, đi đến bên người hắn ngồi xuống. Lan Vi cúi đầu, cảm giác ánh mắt của hắn quét qua lại trên mặt nàng.



Phấn điêu ngọc mài [3]. Bốn chữ này thật sự dùng để nói đến nàng, khuôn mặt trắng nõn làm người ta muốn duỗi tay chạm vào rồi lại không dám, giống như tùy tiện duỗi tay như vậy là hành động khinh nhờn mỹ nhân.



[3] Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.



Đặc biệt là bộ dáng hiện tại, im lặng mà ngồi ngay ngắn, rõ ràng không có biểu tình gì, lại làm cho hắn có cảm giác lạnh lẽo, cho hắn biết nàng đang tức giận.



"Nàng đừng cảm thấy đưa ra sắc mặt như vậy thì trẫm sẽ theo tâm ý của nàng, không xử lý nàng." Hoàng đế liếc nàng, nói rất bình tĩnh "Nàng tức giận cũng rất đẹp."



"..." Lời khen này tới đột nhiên làm Tịch Lan Vi không kịp phòng bị, trên mặt ửng hồng, sau đó cảm thấy quẫn bách, mặt đỏ càng thêm lợi hại. Hàm răng nhẹ nhàng cắn lại, điều chỉnh nỗi lòng, cố gắng không để trong lòng, nên ngồi lặng im như thế nào thì ngồi lặng im như thế đó.



Hoàng đế ngậm cười vẫy vẫy tay, lệnh cho toàn bộ cung nhân trong điện lui ra, lần thứ hai nhìn về phía nàng, lời nói nghiêm túc hơn: "Trẫm biết nàng suy nghĩ cái gì."



Tịch Lan Vi không phản ứng gì.



"Nàng cảm thấy trẫm vô tình, không những không thèm để ý Đỗ thị, mà ngay cả hài tử của mình cũng không để trong lòng, có phải hay không?" Hắn ôn nhu nói, ngữ khí khoan dung giống như hỏi nàng thích ăn món ăn gì vào bữa tối vậy,  "Trẫm cũng biết, ngày đó nàng muốn trẫm tra cái gì —Lục thị là tú nữ được tuyển vào cung, không có bối cảnh gì, thu mua nhiều cung nhân bên người Đỗ thị như vậy, để bọn họ nguyện trung thành với nàng ta mà phạm vào tử tội, nàng ta không có bản lĩnh này."



Nghe hắn nói rõ ràng như vậy, rốt cuộc Tịch Lan Vi cũng lộ vẻ ngạc nhiên.



"Hơn nữa Lục thị cũng không có lý do nhất định phải hại Đỗ Mỹ nhân, từ trước tới nay các nàng không có nhiều oán thù như vậy, sợ rằng Lục thị còn luôn nịnh bợ Đỗ Mỹ nhân." ngữ điệu Hoắc Kỳ mang theo cân nhắc, còn bổ sung thêm một câu, lại suy đoán một lúc, cảm thấy không sai biệt lắm, nâng cằm hỏi nàng: "Có phải hay không?"



Rất đúng...



Ngày đó Tịch Lan Vi muốn tiếp tục viết xuống như vậy, chỉ là hắn không có kiên nhẫn chờ.



"Trẫm cho nàng biết vì sao ngày đó trẫm không kiên nhẫn nghe nàng nói." Khẩu khí của hắn đột nhiên thanh thoát một chút, có ý vị khiêu khích.