Làm Phi

Chương 32 : Cùng điều tra

Ngày đăng: 20:52 21/04/20


Edit: Hy Thục Dung



Beta: Huệ Hoàng Hậu



Tịch Lan Vi ngồi ở trong noãn kiệu, nàng vươn tay vén rèm kiệu lên nhìn ngoài trời bay đầy tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Nàng không biết nên nói kiếp này của mình quá may mắn hay là kiếp trước quá thê thảm. Hai người bọn họ là huynh đệ, một người từ đầu đến cuối chỉ tính kế nàng xong rồi thì bỏ mặc nàng, một người nâng niu nàng trong lòng bàn tay — nàng quả thật không biết nói gì. Có thể người sau chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng ít nhất cũng không giống như người trước chỉ có ác độc tính kế.



---



Đến tận lúc Tịch Lan Vi bước vào Y Dung Uyển thì tuyết vẫn chưa ngừng rơi, từng bông tuyết nhẹ nhàng uyển chuyển tùy ý nhảy múa dưới ánh dương ảm đạm, thỉnh thoảng lại xoay chuyển theo cơn gió nhè nhẹ phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo. Tuyết đọng lại trên mái hiên, đọng lại trên cành lá khiến cho cả khung cảnh đều ngập trong màu trắng tinh, lấp lánh ánh sáng, mỗi một góc đều thật xinh đẹp.



Ngắm nhìn khung cảnh như vậy, ý cười phát ra từ đáy lòng lan đến khóe môi, đôi môi anh đào cong lên một độ cong rất nhỏ, bước chân của Tịch Lan Vi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng cũng không đợi cung nữ vén lên rèm châu mà tự mình làm rồi đi vào trong, rèm châu dao động tạo ra một chuỗi âm thanh vui sướng khiến cho Thu Bạch và Thanh Hòa đang đợi bên trong giật mình.



Hai người vội vàng quay đầu, nhìn thấy người vào là Tịch Lan Vi với ý cười đầy mặt thì cùng ngẩn ra. Thu Bạch kinh ngạc đánh giá Tịch Lan Vi từ trên xuống dưới một phen: "...Nương tử làm sao vậy?"



Lúc nãy cung nữ đến truyền lời mời Tịch Lan Vi đi Tuyên Thất Điện với khuôn mặt lạnh lùng, đến nơi còn tìm cớ tống cổ hai người bọn họ về trước, còn những cung nhân không thân cận với chủ tử thì được ở lại. Trong lòng Thu Bạch và Thanh Hòa biết chuyện này có khả năng rất lớn là Hoàng Đế không vui, trong lòng các nàng rất lo lắng, ai ngờ... Khi chủ tử trở về thì vẻ mặt vui mừng?



Tịch Lan Vi sửng sốt, nàng thu lại hai phần ý cười, tuy nhiên vẫn còn sót một chút ý cười trên khóe môi. Nàng vội vàng tránh đi tầm mắt của hai cung nữ thân cận, điều này khiến cho trong đầu Thu Bạch và Thanh Hòa không hiểu chuyện gì xảy ra.



Thanh Hòa nhíu mày hỏi: "Nô tỳ vẫn luôn lo lắng, nương tử mau mau tiết lộ một chút, có chuyện gì mà khiến nương tử vui vẻ thành như vậy?"



"... " Trên tay Tịch Lan Vi vẫn đang cầm chung trà, nàng rũ mi suy nghĩ, thực sự nàng cũng không biết mình đang vui sướng vì cái gì?



Lúc nãy nàng ngồi trong noãn kiệu suy nghĩ thì tâm trạng vẫn là nửa vui nửa buồn, có nhiều việc nàng không bỏ xuống được, trong lòng cố kỵ quá nhiều, những đau khổ của kiếp trước lưu lại quá nhiều. Vì sao... nàng không ý thức được mình nở nụ cười từ lúc nào? Chẳng lẽ bởi vì khung cảnh tuyết rơi quá đẹp? Nhưng hình như không phải là nguyên nhân này.



Trong lòng nàng rất mê mang, ánh mắt không có mục tiêu bắt đầu ngắm nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở chung trà trên tay nàng. Trong một chớp mắt, trước mặt nàng hiện lên hình ảnh hai tay đan vào nhau nắm chặt, nàng cả kinh thì hình ảnh cũng biến mất.



Thu Bạch và Thanh Hòa nhìn chủ tử đang ở trước mắt mình - người mà bọn họ hầu hạ đã nhiều năm đột nhiên hai má ửng hồng, rồi rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường... Bọn họ chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!



---
"Có thể Bệ Hạ không hiểu tâm tư này của nữ nhân — Cho dù là hi thế trân bảo, không nhắc đến do cha mẹ tặng cho hay là mang từ nhỏ đến lớn, cho dù đồ vật đó lại tinh xảo xinh đẹp nhưng lại không hợp với quần áo thì sẽ không thường xuyên đeo. Trừ khi..." Chữ tiếp theo nàng mới viết được có hai nét liền nghe được âm thanh của hắn nói ra trước: "Vì khoe ra."



Đúng vậy!



"Đỗ thị khoe ra làm Linh Cơ không thoải mái." Hắn lại nói, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu liếc nhìn Tịch Lan Vi. Nàng gật gật đầu.



"Thần thiếp cảm thấy, Đỗ thị chưa từng che giấu chuyện nàng ta cố ý khoe ra vòng ngọc Nam Hồng. Hơn nữa Cảnh phi biết nhưng không ngăn cản, điều đó đồng nghĩa với việc Cảnh phi ngầm đồng ý cho Đỗ thị dùng hài tử đi khinh bỉ Linh Cơ."



Cho nên tự nhiên Linh Cơ sẽ nghĩ: hài tử của Đỗ thị còn chưa sinh ra, nàng ta cũng chỉ là đia vị hèn mọn từ ngũ phẩm Mỹ nhân mà nàng đã vô lực phản kích, nếu như chờ đứa nhỏ này sinh ra... vậy thì nàng còn chỗ sống trong hậu cung này sao?



Thù cũ nợ mới cùng nhau tính, như vậy cũng đủ cho Linh Cơ ngoan hạ quyết tâm trừ khử hài tử của Đỗ thị. Hơn nữa cung nữ kia ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng ta chính là muốn "Một thi hai mệnh". Có thể thấy trước đây Linh Cơ có mối hận tận xương với Đỗ thị nên mới bày mưu đặt kế như vậy.



Mối hận cũ tận xương... Trong cung có lời đồn đãi, là Đỗ thị hại hài tử của Linh Cơ.



Hoắc Kỳ chăm chú nhìn ba trang giấy trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã đầy chữ viết. Trên giấy chẳng hề có dòng kẻ nào nhưng chữ viết lại vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, chữ viết xinh đẹp đến mức có thể lấy làm bảng chữ mẫu. Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng —nàng cũng nhìn hắn. Ý của nàng rất rõ ràng, điều nên viết nàng đều đã viết xong, nàng đang đợi phản hồi từ hắn.



"Ừ. Nàng nói đều đúng." Hắn gật đầu, đầu tiên khen ngợi suy đoán của nàng. Sau đó hắn dừng lại một chút, ngậm cười lại nói: "Trẫm bổ sung thêm cho nàng một cái."



... Cái gì?



Tịch Lan Vi khó hiểu, Hoàng Đế nói khẽ một tiếng "Viên Tự". Hoàng Đế vươn tay ra, Viên Tự cung kính dâng lên một quyển trục bằng lụa màu trắng.



Quyển trục bằng lụa chậm rãi mở ra trước mặt Tịch Lan Vi, trên đó chỉ có ít ỏi mấy chữ mà thôi. Tịch Lan Vi chỉ nhìn bốn chữ đầu nàng liền ngẩn ra, môi mấp máy một chút, trong mắt hiện lên khó hiểu: "Đệ đệ của Tôn thị?"



"Cung nữ bên người Đỗ thị là Tôn thị." Hoàng đế mang theo ý cười nhẹ nhàng, hắn chậm rì rì mà nói một câu quan trọng tổng kết nội dung trên quyển trục: " Đệ đệ của Tôn thị là người hầu trong nhà Linh Cơ".



Lúc này mới thực sự làm Tịch Lan Vi cả kinh. Hóa ra Hoàng Đế cũng đã bắt đầu tra xét từ rất sớm, hơn nữa không hề chênh lệch so với nàng điều tra, đều tra được là do Linh Cơ làm?



Nàng vừa muốn đặt câu hỏi thì thấy hắn tùy ý nằm nghiêng xuống bên người nàng, tay chống đầu, thản nhiên nói: "Nếu như ái phi đã "chuyên tâm" tra án như vậy, trẫm cũng không thể thanh nhàn, đúng không?"