Làm Vợ Thầy Em Nhé

Chương 34 : Vững

Ngày đăng: 08:38 19/04/20


Và bây giờ hắn ở đây. Ở nới mà đứa con của hắn và nó nằm xuống..



Nỗi đau càng tăng khi hắn thấy nó đi cùng Yoshi. ĐÚng là hắn yêu nó. Rất yêu. Tình yêu lớn tới mức hắn có thể chết trước mặt nó. Nhưng bây giờ hắn phải làm sao. Phải làm như thế nào đây. Người con gái hắn yêu đang đi với 1 người đàn ông #.



- Em hãy cho tôi lời giải thích đc k Kiri. Hắn cúi mặt nói. Nụ cười phảng phất trên đôi môi. bây giờ thì hắn k khóc nữa. Hắn phải cố cứg rắn. Phải như thế....



Nó đứng lặng in... K nói zì. K có bất cứ hành độg zì. Như 1 bức tượng. Não lòng đến ghê sợ....Còn Yoshi... Cậu ta cũng k biết nói zì hơn. Và cũng lặng im. Cái không khí bây giờ. Đã lạnh lẽo vì ở ngay bãi tha ma. Và càng thêm oi bức khó chịu hơn khi 3 bóng người vấn đứng lạng chờ người kia lên tiếng.



- Con k cần chờ nó nói zì đâu con trai của ta. Mụ đàn bà kia k xứng với con... Nó k còn là con người nữa con trai à.



Không khí đã đc giải thoát bởi ông bố của Hirosi. 1 giọng nói đầy ám ảnh đối với nó. Quyền uy đối với Hirosi. Và đanh ghét đối với Yoshi.



Cả 3 con người ấy đều hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Thật là khó chịu. Ông ta đang ngồi trên chiếc xe lăn. Cùng với lão quản gia đang đẩy xe.



Bóng mặt trời đang dần xuống núi. Nhưng tiếng quạ kêu làm thêm sự lạnh lẽo. Đó là suy nghĩ của người ngoài. Còn những người ở trong cuộc. Người họ nhưng nóng lên. Hirosi hắn sẽ có câu trả lời cho việc con hắn chết và tại sao vợ hắn bỏ đi... Còn đứng với người đànông # nữa chứ...



- Nào hãy tới viếng cháu nội của ta.



- ÔNG K XỨNG ĐỂ NÓ KÊU ÔNG LÀ ÔNG NỘI. Nó hét lên. 2 Dòng lệ tuôn ra.... Ông là zì cơ chứ. Ông đã khi nào coi mẹ nó là con dâu chưa. Ông xem thường những người nghèo khó như tôi. ÔNG.... Đồ QUỶ DỮ......



Yoshi. Hắn đã dần hiểu ra tất cả. Hắn thầy thương cho người con gái hắn yêu ngay từ khi nhìn mặt... Cô ấy quá khổ sở. Cuộc đời cô ấy... Hắn muốn biết. Muốn được hiểu. Muốn đc quan tâm. Muốn đc chở che cho cô ấy....



- Em nói zì vậy Kiri.... Sao ở nhà... Anh thấy..... Hirosi vô cùng ngạc nhiên. Hắn cũng k hiểu đc. Ở nhà hắn thấy nó và Bố hắn rất bình thường Nào có biết đâu bố hắn k coi nó là vợ hắn. Là con dâu của ông.... Nhưng hắn vẫn chưa biết đc lí do tại sao con hắn chết. Mà bố hắn. Mẹ hắn nói là nó diết....



- Chồng à..... Nó bỗng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới bất ngờ... Đây là lân cuối em đc gọi thầy là chồng. Cuộc sống của em và khác nhau quá lớn. Em nghèo lắm. K xứng với anh đâu. Anh hãy quên em đi. Còn cái chết của con chúng ta. Đó là tai nạn. CÓ thể là do em... Em k thể nào ngờ đc sự thể.... XIn lỗi anh...Chúng ta đường ai nấy đi anh nhé. Và đây.....



Hirosi k còn can đảm để nghe tiếp lời nó nói. Hắn chạy lại ôm nó thậy chặt vào lòng... Nước mắt chảy nhẹ. Tình yêu của hắn. Đã là của hắn thì k để vụt mất... NHưng....



- Anh hãy buông ra đi...



- K, anh k thể... Đừng rời xa anh.



- Tình yêu của chúng ta. Ông trời k cho ở bên anh à.



- Kiri. Vợ bé nhỏ. Con vẹt của anh. A xin em...
- Hoàng hôn đẹp em nhỉ.



2 người đang ở bãi tha ma. Nhưng Có lẽ nó k là zì hết. Chỉ cần nó ở bên hắn là hắn vui và hạnh phúc rồi.



- Ừm đẹp. Nó ngước lên trời và hét lên. CON À… CON THẤY MẸ K? MẸ YÊU CON LẮM. AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.



- Nó đang nhìn em đó. Em hãy cố lên. Đừng để ở nơi chin suối bố mẹ em, con em thất vọng nha.



- Dạ!!!! Em biết rồi thầy….. Nó bưng miệng. Nó lại nghĩ đến thầy rồi.



- Em… tôi k biết nói zì với em nữa. Em phải quên đi a ta. Để sống cuộc sống hạnh phúc hơn.



Nó k nói zì. Thực sự nó k thể quên đi thầy của nó. Nhưng nó phải cố. để k ai được kinh thường nó.



- Ta về nhé a.



- À ừm , thôi đi về.



Bỗng hắn nghĩ tới chuyện lúc nãy nó nói với Hirosi



- Còn chuyện em nói. Phải chăng…..



- Em…..



- Thôi bỏ đi. Hắn nói nhanh. Nụ cười như thiên thần trên môi. Làm nó thấy bình yên.



Nó cũng cười. thì bây giờ nó nói được zì nữa đâu. Lúc nãy mất bình tĩnh nó mới nói như thế.( Lạ nhỉ, nãy mình có thấy nó nói zì đâu.) À mà lúc nãy nó chỉ nghĩ thôi mà. Chứ đã nói zì đâu. Sao…..



Cả 2 người cùng nhìn nhau. "Sao a ta lại biết mình định nói vậy "nó nhìn hắn như muốn nói. "Sao tôi lại k biết đc chứ". Hắn lại nhìn nó…. Thay cho lời đáp.



THế là nó và hắn đi về. Ra ngoài cổng cũng k thấy Hirosi đâu. Thoang 1 chút thất vọng. " A ta về rồi." nó thoang nghĩ. " Phải chang k cần mình nữa."



Từ đó cho tới khi về, nó k thể dứt đi dòng suy nghĩ. " Thầy bỏ nó". Hắn cũng có thể nhận ra được, Nhưng Yoshi k muốn nói zì hết. Cõ lẽ nói trong lúc này là thừa thải… "bây Giờ hắn đưa nó về nhà hắn. Mẹ hắn cũng đi công tác rồi. Cõ lẽ k có ở nhà trong vài ngày. Khi nào mẹ về hắn sẽ giới thiệu cô ấy cho me. Nhưng phải chang là nhanh quá. Thôi tới đâu hay tới đó. Hắn nghĩ….."