Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 11 : Đoan phi lan nhân - đối thủ trời sinh - sơ phùng giang hà khởi như cẩm
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
“ Lan Nhân Bích Nguyệt” không đơn giản chỉ là ngọc lệnh, nó đại biểu cho toàn bộ quyền lực võ lâm, mà còn là tinh hoa do hai vị tiền nhân “ Bạch Phong, Hắc Tức” để lại, là hắc bạch lưỡng đạo đồng thời tồn tại, tượng trưng cho tòan bộ võ lâm đòan kểt thành nhất thể. Thế nên, nhân tài cũng vì nó mà tìm đến.
Lần đầu gặp mặt bên dòng trường giang, dưới nắng chiều rực rỡ như gấm
Hoàng hôn, mặt trời lặn dần nhuộm phía tây thành một tầng sa mỏng đỏ ửng, đem trời, đem dải sông dài, đem núi cao cỏ cây bao bọc trong một mảng ánh sáng rực rỡ tươi đẹp. Những đám mây chậm rãi thướt tha phản chiếu trên mặt, nước sông cùng bèo trôi rung động theo làn gió nhẹ, hình ảnh hòa quyện như bài ca cùng điệu múa, sóng gợn lăn tăn càng tạo thêm vẻ tráng lệ quyến rũ.
Một mảnh buồm trắng điểm chấm phá trên nền lụa mỏng, nhẹ nhàng phảng phất tựa như lui tới tuần tiễu để cho trời đất trong sạch, lại có vẻ hối hả giống như một mũi tên bay qua mặt sông.
Người đi dọc bờ sông vừa ngẩng đầu không khỏi bị ráng chiều mỹ lệ của dòng sông mê hoặc, dừng chân, đưa mắt ngắm cánh buồm trắng kia. Gần thêm chút nữa, đầu thuyền là một thân ảnh vận áo xanh đứng sừng sững hướng về khung cảnh sáng rọi kia, rõ ràng dứt khoát lại vô cùng cảm xúc, tựa như trời đất tràn đầy ánh sáng đẹp đẽ là vì hắn mà sinh ra, như cây trúc xanh ngát đứng ngạo nghễ trong mưa bụi lất phất, tươi đẹp hoa lệ lại tăng thêm một phần thanh thoát, hoàng hôn trong nháy mắt như bức tranh sống, người bên bờ sông chỉ cảm thấy như bị bỏ mặc lại nhân gian.
Thuyền nhẹ lướt qua trước mắt, người bên bờ sông kìm lòng không đậu tươi cười nhìn người áo xanh. Kỳ thật cách nhau rất xa, thân hình diện mạo lại mơ hồ không nhìn rõ, nhưng người bên bờ sông lại cảm thấy thân ảnh kia cười với hắn một cái. Một khắc đó, lòng hắn tràn đầy vui sướng, một đường mệt mỏi rã rời nháy mắt tan biết, ánh mắt đuổi theo thân ảnh kia, đuổi theo bóng thuyền, thẳng đến đêm tối buống xuống.
Giữa biển trời chiều mênh mông lất phất mưa bụi, người bên bờ sông lấy lại tinh thần, cảm thấy có chút hối hận, hối hận vừa rồi không lên tiếng cùng người trên thuyền chào hỏi, hối hận không cùng người trên thuyền quen biết, nếu cùng người nọ kết bạn thật tốt, như vậy hắn sẽ có bằng hữu đầu tiên tính từ lúc gia nhập giang hồ đến giờ.
Nếu lần đó bọn họ quen biết, bọn họ có lẽ… sẽ ở một tình cảnh khác.
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn luôn nghĩ như thế.
Đó, là lần đầu tiên Ninh Lãng nhìn thấy Lan Tàn Âm, trong khung cảnh trường giang nhuộm ánh chiều tà tươi đẹp, tựa hồ không phải cảnh nhân gian.
Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Lãng bước vào giang hồ, năm đó hắn mười chín tuổi.
Tự lúc bốn tuổi lên núi Thiển Bích học tập võ nghệ, suốt mười lăm năm, đến ba tháng này mới xuống núi, mặc dù hàng năm phụ mẫu đều lên núi thăm hắn, nhưng dù sao hơn mười năm không về nhà, mấy năm nay ngày đêm bận tâm không phải là trở thành cây cao che trời, bảo tàng trong động, hay bảo kiếm, chỉ một lòng muốn ở bên phụ mẫu dốc sức hiếu kính họ, để họ vui vầy cùng con cháu, nhưng bất quá chỉ vừa về nhà mới một tháng, mẫu thân liền phái hắn đến Lan gia ở Vân Châu thực hiện chuyện quan trọng.
Nhớ tới chuyện quan trọng đó, khuôn mặt ngăm đem của Ninh Lãng không khỏi có chút nóng lên, lòng cũng không khỏi có chút xao động. Chính là…… Khi hắn vẫn còn phong trần mệt mỏi nửa kích động nửa lo sợ không yên tới Lan gia, quản sự lại nói cho hắn, chủ nhân vừa đi ra cửa, không rõ ngày về. Hắn nhất thời nửa là thất vọng lại là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ra khỏi Lan gia, hắn chợt nghĩ đã đến đây rồi cũng không nên trở về quá vội vã, dù sao thân thể phụ mẫu cũng tốt, không cần lo lắng, hắn hành tẩu giang hồ đi. Mẫu thân thường nói nam nhi nên tạo một phen sự nghiệp, ngày xưa các sư huynh đệ nói chuyện ra giang hồ cũng như mở cờ trong bụng, cho nên nhân dịp này hắn dạo chơi giang hồ một chuyến.
Tháng năm, Ngu thành.
Con đường phía tây thành không tính là náo nhiệt cũng không coi như hẻo lánh, có một toà nhà không tính thực phú quý nhưng là tuyệt không bần hàn. Cửa lớn sơn son thiếp vàng, trước cửa mặc dù không có sư tử đá, lại có hai gia đinh dũng mãnh đứng gác.
Vượt trội hơn hẳn là vườn hoa rộng lớn, hành lang đúc bằng ngọc thạch, gấp khúc uốn lượn, một lâu đình ở giữa vườn hoa, rộng rãi thoáng đãng. Từng cây hoa tường vi được trồng bên cạnh, mỗi cây nở hoa như lửa tương xứng với kiến trúc đình, cách đó mấy trượng ở giữa hoa viên là hồ nước, trên mặt hồ là lá xanh ôm ấp hoa sen, lâu đình nho nhỏ độc lập giữa hồ, màn sáo bốn phía vờn quanh, phất phơ theo gió.
“…… Đây là tin tức phía Vân Châu truyền đến.” Bên cạnh hồ, một nam tử trung niên mặc áo trắng đứng đối diện lâu đình ở giữ hồ bẩm báo,“Chuyện về Ngu Thành, đã theo ý ngài phân phó làm thỏa đáng.”
Ở nơi sâu sau màn trúc có bóng áo xanh mông lung.
“Thất thiếu còn có điều gì khác phân phó?” nam tử trung niên đứng bên cạnh hơi ngẩng đầu hỏi.
Lời nói của hắn vừa dứt, ngòai kia đã ẩn ẩn vang lên tiếng người ồn ào, ngay sau đó còn vang lên tiếng binh khí va chạm, nam tử trung niên nghe được không khỏi có chút so lắng, sợ sệt nhìn về phía lâu đình.
Trong đình yên tĩnh một lúc lâu, mới thản nhiên một câu: “Ngươi tạm lui xuống đi.” Thanh âm cực thấp, nhưng lại động lòng người.
“Tuân mệnh.” Nam tử trung niên vội vàng lên tiếng trả lời rời đi, nhưng chỉ mới đi tới trước cửa ra vào hoa viên, phanh! Cửa bị đẩy ra một cách thô bạo, sau đó lại bang bang vang hai tiếng, hai bóng người bay thẳng vào, ngã thật mạnh trên mặt đất.
Nam tử trung niên còn còn chưa kịp phản ứng lại, một thiếu niên anh tuấn đã bước nhanh vào, cất cao giọng nói:“Ta tìm chủ nhân nhà các ngươi!” Một tay nắm ngân thương sáng lóang, một tay kéo một lão nhân đang rụt rè sợ hãi.
Nam tử trung niên tiến lên từng bước, ôm quyền nói: “Tại hạ Niếp Trọng Viễn, xin thay mặt gia chủ, không biết các hạ vô cớ xâm nhập vào nơi này là vì lí do gì?”
“Ngươi chính là chủ nhân nơi này? Ta là Ninh Lãng, ta tìm chính là ngươi!” Thiếu niên có dung mạo cùng thanh âm giống như tên(1), cũng có tinh thần chính nghĩa hắc bạch phân minh theo tuổi của hắn,“Lạc Nhật Lâu là tổ nghiệp gia truyền của vị đại thúc này, các ngươi vì sao phải cường đoạt? Còn đem lão nhân gia đuổi ra khỏi gia môn, khiến cho hắn lưu lạc đầu đường! Ngươi…… Ngươi…… Thật xấu hổ ngươi đường đường nam tử hán, làm sao có thể khi dễ người già!” Ninh Lãng mặt mày cứng ngắc(2) nhìn Niếp Trọng Viễn, gương mặt anh tuấn mặt bởi vì tức giận cũng trở nên hồng.
Niếp Trọng Viễn nhướng mày, liếc mắt nhìn lão nhân kia một cái, lão nhân bị ánh mắt Niếp Trọng Viễn đảo qua, thân mình gầy gò co rụt lại, lạnh run trốn sau lưng Ninh Lãng. Ninh Lãng liếc mắt một cái nhìn thấy rõ ràng, lập tức cơn giận lại tăng thêm vài phần. Nói đến hành hiệp trượng nghĩa, là nên giúp đỡ kẻ yếu, trừng trị kẻ ác!
“Nhạc lão……” chân Niếp Trọng Viễn di chuyển, muốn cùng lão nhân kia đối mặt.
“Ngươi muốn làm gì?!” Ninh Lãng cũng hét lớn một tiếng, tiến lên che trước mặt lão nhân kia.
Niếp Trọng Viễn đứng lại, nhìn Ninh Lãng, sau đó đưa tay vẫy một gia đinh, thấp giọng phân phó vài câu, gia đinh gật gật đầu xoay người rời đi.
Lên đến lầu, Thất thiếu đột nhiên quay đầu, ánh mắt xa xa hướng về phía cửa.
Trong nháy mắt kia, Ninh Lãng chỉ nghe đến “Đông!”- một tiếng vang thật mạnh, thật lâu sau, hắn mới phản ứng lại nhận ra đây là tiếng tim đập của chính mình.
Quạt ngọc nhẹ đưa, che môi cười, ánh mắt nhẹ nhàng chuyển động, người quay lưng lại đi lên lầu.
Một cái liếc mắt kia, là khoảng cách quá xa, mà thời gian quay đầu lại quá nhanh, Ninh Lãng không thấy rõ diện mạo người nọ, lại bị một đôi mắt kia khiến tâm thần lung lay.
Nghe nói nước ở Thiên hồ trên đỉnh núi Cửu Luân là nước trong sạch thanh tịnh nhất trên thế gian, là nước theo từ chín tầng trời rơi xuống.
Nghe nói hàn ngọc lệ Côn Ngô là ngọc tinh khiết nhất trên thế gian, là linh ngọc chìm dưới vực sâu trên chín đỉnh trời.
Thì phải là — Côn Ngô ngọc bích dưới đáy Thiên hồ núi Cửu Luân.
Còn nữa, cũng không chỉ là như thế.
Khi còn bé, đêm hè hóng gío, mẫu thân từng một bên phe phẩy quạt trúc một bên nói chút chuyện xưa cho hắn nghe, chuyện xưa có rất nhiều yêu linh quỷ quái giấu mình trong rừng sâu núi cao, bọn họ thường thường chỉ cần liếc mắt người phàm một cái, sẽ đem hồn phách người đọat đi, khiến người ta si ngốc hoặc vong mạng.
Cặp mắt xanh ngọc bích gợn sóng kia chiếm giữ một linh hồn độc lập, hơn nữa…… còn là một linh hồn yêu tà.
Ninh Lãng vừa mới vào giang hồ đối với hết thảy sự việc vẫn còn xa lạ, bởi vậy hắn còn không biết một đôi mắt xanh ngọc như vậy là độc nhất vô nhị, hắn cũng không thể đem đôi mắt xanh đó liên hệ với người danh chấn giang hồ kia.
“Ninh thiếu hiệp, Ninh thiếu hiệp!”
Đột nhiên nghe được tiếng kêu to, Ninh Lãng cả kinh, như ở trong mộng vừa tỉnh, mới phát giác đã nín thở hồi lâu, giờ phút này lồng ngực một trận đau đớn.
“Ninh thiếu hiệp, đây là Thất thiếu căn dặn nô tì giao cho người.” Một tiểu nha đầu bộ dáng tú lệ đưa cho hắn một cái bọc bằng gấm.
“A? Cho ta?” Ninh Lãng ngạc nhiên tiếp nhận, mở ra vừa thấy, lúc này sửng sốt, đây không phải là những thứ mình đánh rơi ở Niếp phủ sao, túi tiền bình thuốc đều không thiếu thứ nào, nhưng lại nhiều hơn vài miếng vàng lá, đếm thử, không nhiều không ít vừa vặn bảy lá, trên lá hình như còn có khắc ấn ký gì.
“Ninh thiếu hiệp có thể đếm được rõ ràng, không thiếu thứ gì?” Đôi mắt tiểu nha đầu rơi trên người hắn, nhìn thật cẩn thận, giống như đối với hắn rất tò mò.
“Đây không phải của ta.” Ninh Lãng thành thật đem bảy lá vàng giao ra.
“Ồ, đây là Thất thiếu tặng người, người nhận đi.” Tiểu nha đầu cười đem lá vàng đưa lại.
“Thất thiếu?” Ninh Lãng nghi hoặc nói, tựa hồ chính mình chưa từng nhận thức một người như vậy.
Nhưng tiểu nha đầu không trả lời, chỉ nói: “Nhiệm vụ nô tì đã hòan thành, thiếu hiệp xin cứ tự nhiên.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Lưu lại Ninh Lãng ngơ ngác đứng ở cửa cầm lá vàng trong tay, sau một lúc lâu hắn hốt hỏang nhớ tới người đứng sau màn trúc ở Niếp phủ, nhớ rõ Niếp Trọng Viễn gọi hắn Thất thiếu.
“Thì ra là hắn.” Ninh Lãng chậm rãi xoay người, ôm bao gấm, nói không rõ ràng, “Thì ra hắn là nam nhân.”
______________________________________________________________
Chú thích:
1: Ninh Lãng tức là an tĩnh sáng sủa
2: theo bản gốc là “ mặt mày boong boong”, Elle tra thì có nghĩa là tiếng kim loại chạm nhau, ko tìm dc từ nào thích hợp nên để như thế
3:Đầu kỳ sở hảo: theo Elle hiểu là chuyện đồn đại bên ngòai, có ai hiểu thì góp ý giùm Elle hen
4: trường thương
5:Tiêu ng ọc hàng đêm ch ỉ ch ờ đ ợi quân v ươ ng đ ến nghe
6:Tiêu ngọc bích, người như ngọc, như trăng trên trời không bao giờ thay đổi