Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 113 : Chiếc trâm thú vị
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Ba người dùng bữa xong trở về khách sạn, Lan Thất, Minh Nhị nói cảm thấy hơi mệt muốn trở về phòng, Ninh Lãng thì đến phòng của Vũ Văn Lạc tìm hắn nói chuyện.
Còn chưa kịp gõ, đã thấy cửa phòng mở ra, Vũ Văn Phong nhanh chóng bước ra ngòai, gương mặt có vẻ tức giận, rồi bước về phòng của chính mình ở ngay bên cạnh.
Ninh Lãng thấy Vũ Văn Lạc trong phòng, liền đóng cửa lại, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, hỏi:“Đại ca, có chuyện gì với Vũ Văn đại ca vậy?”
Vũ Văn Lạc thả lỏng thân thể, nói: “Huynh ấy nói muốn tự mình đi, không cần đi cùng Nhị công tử, Thất thiếu.”
“Hả?” Ninh Lãng kinh ngạc,“Vì sao? Huynh đồng ý rồi ư?”
“Huynh đương nhiên không đồng ý, thương thế cũng chưa tốt mấy, mà hắn không rõ đã kết bao nhiêu thù óan, lỡ như nửa đường gặp người đến trả thù, huynh chẳng phải sẽ chết cùng hắn sao.” Vũ Văn Lạc rụt cổ,“Còn về phần nguyên nhân, khụ, còn không phải là vì mấy chuyện hư danh kia sao.”
“Hở?” Ninh Lãng nghi hoặc.
Vũ Văn Lạc lật hai chén trà đang nằm úp trên khay ra, nói: “Đệ đã từng nghe chuyện thiên hạ đồn đại về “ Tứ công tử” vào giai đọan cuối của tiền triều chưa?”
“Chuyện này đệ có biết.” Ninh Lãng gật đầu.
Vũ Văn Lạc nhíu mày nhìn hắn, nói tiếp: “Đến đệ cũng biết, xem ra chuyện về ‘Tứ công tử’ thật đúng là danh truyền thiên cổ.”
“Bọn họ hành động vì thiên hạ, thiên hạ tất nhớ kỹ bọn họ.” Nhớ tới cổ nhân hơn trăm năm trước, lòng Ninh Lãng tràn đầy kính ngưỡng.
“Ừ.” Vũ Văn Lạc cũng đồng cảm gật đầu,“Vị hòang đế đầu tiên của Hoàng triều kiến quốc mở mang bờ cõi, khiến cho đất nước cường mạnh nhất tự xưa đến nay, Ngọc Vô Duyên sau khi phù trợ hắn bình định thiên hạ không màng danh lợi cũng rời đi, Phong Lan Tức, Phong Tức một người hai thân phận, người trước vì cảm thương thiên hạ sinh linh tự mình buông bỏ vương vị, chẳng màng nửa mảnh giang sơn, người sau thống nhất võ lâm trăm năm an bình, những người như vậy quả thật hiếm có.”
“Vũ Văn đại ca tức giận thì có liên quan gì đến mấy người họ?” Ninh Lãng khó hiểu.
“Còn không phải bởi vì danh hào ‘Tứ công tử’ này sao.” Vũ Văn Lạc cảm thấy không đồng ý,“Có lẽ là xuất phát từ sự kính trọng yêu mến đối với những người đi trước, xưa nay võ lâm thường thích bình chọn những người trẻ tuổi xuất sắc, gọi là ‘Võ lâm tứ công tử’. Hoa gia đại công tử, Đào Lạc Mai Hồng Minh, Liệt gia tam gia Liệt Sí Phong, lại thêm đại ca, từng được cùng ngau gọi là ‘Võ lâm tứ công tử’, nhưng chỉ hai năm nay Minh Nhị, Lan Thất xuất hiện trong giang hồ, danh tiếng nổi lên, vì thế ‘Tứ công tử’ lần nữa được sắp xếp lại, mặc dù chỉ là những chuyện nói bên lề, nhưng lại chỉ chọn Nhị công tử, Thất thiếu cùng Liệt tam gia, tất cả những người khác đều hòan tòan bị gạch ra, nói rằng do không bì kịp ba người này nên không thể đặt cùng nhau, đây chính là lý do tại sao chỉ chọn ra ‘Võ lâm Tam công tử’! Ai da……” Vũ Văn Lạc thở ra một hơi dài,“Chuyện như thế, đệ nói thử xem, đại ca huynh có thể nào không tức không hận? Huống chi tính tình hắn kiêu ngạo như vậy, cho nên đối với Nhị công tử, Thất thiếu hắn sao có thể có biểu hiện vui vẻ, làm sao chịu được ân huệ này, càng khỏi nói đến chuyện cùng đi một đường.”
“Điều này……” Ninh Lãng nghĩ ngợi, theo tính cách Vũ Văn Phong mà nói, quả thật là chuyện khó có thể làm được,“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Vũ Văn đại ca ngày mai muốn một mình ra đi?”
“À…… Không đâu.” Vũ Văn Lạc có chút giảo hoạt cười cười,“Cái gọi là mời đi không bằng khích tướng, huynh chỉ nói một câu ‘Chẳng lẽ đại ca sợ Nhị công tử và Thất thiếu’, hắn liền ngoan ngoãn đáp ứng cùng đi Anh Sơn.”
“Dễ dàng như vậy thôi?” Ninh Lãng ngạc nhiên, Vũ Văn đại ca lợi hại như vậy lại chịu nghe lời.
“Hơn nữa huynh còn nói, nếu hắn không cùng đi với huynh, huynh liền đem chuyện hắn bị thương tuyên cáo giang hồ, ha ha……” Vũ Văn Lạc cười cực kỳ đắc ý,“Nếu để cả giang hồ đều biết hắn chịu ơn Nhị công tử, Thất thiếu, phỏng chừng hắn thà rằng thắt cổ tự sát.”
“Hắn là đại ca huynh, Huynh làm như vậy…… Hắn nếu……”
Vũ Văn Lạc trừng Ninh Lãng,“Huynh từ nhỏ đã bị hắn khi dễ!” Ý là, ta bây giờ thừa dịp hắn bị thương để trả thù cũng chả có gì quá đáng.
“Ách……” Ninh Lãng không nói gì, chỉ âm thầm tự hỏi: Ta như thế nào từ nhỏ lại không bị các sư huynh khi dễ?
Buổi chiều ngày hôm đó, Lan Thất không hề bước chân ra khỏi phòng.
Đến lúc trời sắp chuyển tối, Ninh Lãng và Vũ Văn Lạc nghỉ ngơi cũng đã nửa ngày đi ra khỏi phòng thả lỏng gân cốt, thấy Vũ Văn Phong đang ngồi trên lan can của hành lang dài, nhìn về phía mặt trời với những tia sáng cuối ngày đang từ từ lặn xuống sau dãy núi, hai người không tự giác cũng đi đến phía trước, bên cạnh lại có một cánh cửa vừa mở, Minh Nhị đi ra, thấy ba người bọn họ liền nở nụ cười, không nói một lời, cùng nhau hướng về phía lan can, nhìn ánh sáng tịch dương hồng rực, nhìn núi xanh tươi đẹp lúc chiều tàn, nghe tiếng chim kêu gọi đàn, quả thật yên tĩnh hài hòa.
Một tiếng “Két”, lại thêm một cánh cửa phòng được mở ra, mấy người xoay đầu nhìn lại, vốn là đầu thu nắng hoàng hôn ảm đạm, trong nháy mắt xuân lại tràn về, hàng ngàn hàng vạn đoá thược dược tím đua nhau khoe nở, vô cùng đẹp đẽ.
Lúc bấy giờ, sư huynh cũng đứng không nổi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, dậm chân một cái, đuổi theo hướng sư muội.
Lúc người đã đi xa, Lan Thất nhịn không được gục đầu xuống bàn cười ha hả:“Ha ha……”
Minh Nhị hơi nhíu mày, nhìn Lan Thất vẫn cười mãi không thôi, hỏi một câu: “Thất thiếu chơi có vui không.”
“Ha ha…… Chơi vui cực kỳ.” Lan Thất nhẹ nhàng động tay, hai cây trâm tử ngọc gãy thành bốn đọan.
“Đóan chừng bọn ghọ chỉ mới vào giang hồ, vẫn còn non nớt.” Vũ Văn Lạc lẩm bẩm nhìn ra cửa. Nếu không nhận ra Lan Thất là ai, ít nhất cũng nên biết về đôi mắt xanh độc nhất vô nhị kia, trước khi ra khỏi sư môn chẳng lẽ không được dặn dò gì sao, không hiểu rằng chọc vạn địch cũng không nên chọc trúng Bích Yêu?
“Ninh Lãng.” Lan Thất quay đầu, “Đây là “thích” theo như lời ngươi nói, thật sự là thứ đáng buồn cười.”
“Chẳng lẽ ngươi vì vậy nên mới…… mới làm như thế?” Ninh Lãng khiếp sợ nhìn nàng.
“Đúng rồi.” Lan Thất đáp một cách sảng khoái, trong đôi mắt xanh tràn đầy vẻ yêu tà, tùy hứng, “Ta vẫn tưởng là có trò chơi thật vui, ai ngờ lại không thể chịu đựng nổi một đòn, ai da, thật thất vọng.”
“Ngươi…… Ngươi sao có thể như vậy!” Mặt Ninh Lãng đỏ hồng, mắt nổi lên lửa giận.
“Gì chứ? Ngươi nhìn thật mất hứng.” Lan Thất nhíu đôi mắt ngọc, rồi nhẹ nhàng thản nhiên liếc Ninh Lãng, một cảm giác lạnh lẽo tràn qua lòng hắn, không biết là do đâu, bỗng cảm giác Lan Thất đang ngồi trước mặt trở nên xa xôi, xa đến không thể với tới.
Lan Thất khẽ động, mấy đọan ngọc vỡ đang nắm trong lòng bàn tay rơi xuống mặt bàn phát ra tiếng đing đang, “Sư huynh thật lòng thích sư muội, thích đến mức không thèm liếc mắt nhìn người khác, thích đến nỗi sư muội nhìn ai liền thấy ghen tỵ, nhưng mà……” Hai ngón tay nhặt lên một đọan trâm gãy vuốt ve chơi đùa, bụi phấn nhẹ bay xuống, chỉ khoảng nửa khắc, đọan trâm gãy kia đã hòan toàn hóa thành bụi nằm trơ trọi trên bàn, “Như thế thì có là gì?” Lan Thất lại nhặt thêm một đọan trâm nữa chơi đùa, nhìn bụi rơi lả tả, hờ hững nói, “Nguyên nhân chẳng qua là chưa gặp thứ tốt nhất mà thôi, còn chưa nói là chỉ vẻ đẹp bên ngòai đã khiến bọn chúng mê muội thần trí!”
Ninh Lãng nhất thời không nói gì.
Ánh mắt Lan Thất lại thóang rơi trên người Minh Nhị mang vẻ mặt tự nhiên, “Không phải sư muội kia cũng vì Minh Nhị công tử mà động tình sao, Nhị công tử hình như cũng đâu có làm chuyện gì quá đáng.”
Ninh Lãng nhìn về phía Minh Nhị, Minh Nhị đang múc cháo cho mọi người, bắt gặp ánh mắt Ninh Lãng, ngước mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt kia ấm áp, thanh cao không thuộc về trần thế, cho dù có là ai cũng nảy sinh cảm tình.
“Ninh Lãng.” Mắt xanh sâu thẳm nhìn hắn, không ai có thể biết rõ được trong đó chứa đựng nhưng gì, “Thứ gọi là chung tình thật ra rất nông cạn, chẳng qua cũng chỉ là dục vong trong chốc lát mà thôi, như chúng ta thấy hoa đào xinh đẹp, mẫu đơn quyến rũ, trên đời này không có gì tồn tại mãi mãi cùng trời đất, càng không có chuyện một lòng không thay đổi!” Dứt lời, đưa tay vỗ lên đầu Ninh Lãng, “Xem ra ta đối xử với đối tượng kết hôn như ngươi thật tốt, kinh nghiệm giang hồ như thế này cũng tự mình truyền thụ.” Mắt xanh dụ hoặc, cười tươi một vẻ yêu tà, là Lan Thất khiến người vừa thương vừa sợ.
“Ta…… Ta không……” Ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy. Ninh Lãng muốn nói thế, nhưng đối diện với cặp mắt xanh nhìn không chạm đáy, hắn chẳng thể nói nên lời.
Đúng lúc này, một người từ hướng cửa đi vào, dáng người bình thường, khuôn mặt bình thường, bước đến trước mặt Lan Thất, thi lễ, nói: “Thất thiếu, xe ngựa người giao phó đã được chuẩn bị tốt, đang đợi ở ngòai.”
“Tốt.” Lan Thất gật đầu, phất tay áo đứng dậy, “Đi bộ lâu cũng có chút mệt, không bằng chúng ra ngồi xe ngựa đi, thuận tiện cho Vũ Văn công tử dưỡng thương.” Mắt xanh tà tứ liếc Vũ Văn Phong, sau đó bước về phía cửa.
“Đại ca, chúng ta đi lấy hành lý.” Vũ Văn Lạc vội vàng lôi kéo huynh trưởng chạy lên lầu, không để cho hắn có cơ hội từ chối, một bên gọi Ninh Lãng,“Đệ cũng mau thu dọn đi.”
Chỉ có Minh Nhị vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa đã trống người, tựa như nhìn thứ gì mà người khác không chạm đến được, môi chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt.
_______________________________________________
Chú thích:
1/Dệt hoa trên gấm: làm việc không cần thiết