Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 116 : Tề tựu Anh Sơn

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Chạng vạng tối ngày tám tháng tám, đoàn người Lan Thất cuối cùng cũng đến Hịch thành dưới chân Anh Sơn



Hơn trăm năm trước vào cuối thời Đông triều, tuyên hịch duới chân Anh Sơn, nữ vương Phong quốc, Phong Tích Vân từng dẫn Phong Vân kỵ cùng đại tướng quân Đông triều nắm cấm vệ quân, Quân Thù Phóng, kịch liệt chiến đấu một hồi, lúc đó nơi này chỉ là một mảnh hoang vu không bóng người, nhiễm đỏ máu chiến sĩ ngã xuống, vùi lấp hồn thiêng hài cốt của vô số anh linh, là nơi thê lương bi thống, nhưng hơn trăm năm sau, đã là một tòa thành nhỏ hưng thịnh phồn vinh- Hịch thành



“Từ bây giờ trở đi đại hội Anh Sơn mới bắt đầu, bản thiếu đi trước gặp mặt một số bằng hữu, các vị thế huynh xin cứ tự nhiên, chúng ta gặp lại trên núi.”



Vào Hịch thành, vừa mới xuống xe ngựa liền có kiệu êm xuất hiện đón Lan Thất.



“Nhị công tử, đại tiểu thư phái chúng ta đến đón ngài.”



Lan Thất mới vừa đi, lại có một kiệu khác đến.



“Vậy Minh Nhị tạm thời từ biệt các vị.” Minh Nhị cũng chắp tay chào tạm biệt.



Còn lại Vũ Văn huynh đệ, Ninh Lãng đối mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ hai người kia cũng thật là quá vô tình rồi, đã trải qua bao nhiêu ngày cùng đồng hành, thế mà bây giờ bỏ mặc mọi người lại để đi một mình.



“ Trước hết chúng ta nên đi tìm khách sạn, Liệt đại ca chúng ta cũng……” Vũ Văn Lạc vừa nói vừa trưng cầu ý kiến Liệt Sí Phong, ai ngờ vừa quay đầu lại, cũng không thấy bóng dáng Liệt Sí Phong đâu,“Ủa? Người đâu?”



“Sao có thể trong thóang chốc đã không còn tăm hơi?” Ninh Lãng cũng thấy kỳ quái.



Ba người đứng trên đường cái nhìn trái nhìn phải, vẫn không tìm thấy bóng Liệt Sí Phong đâu, đang lúc đang thất vọng thì có một nhóm người phía trước mặt đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông đứng tuổi cực kỳ uy nghiêm, Vũ Văn huynh đệ vừa nhìn thấy, không khỏi tràn ra cảm giác vừa vui vừa buồn.



Người đàn ông trung niên cùng những người đi theo sau nhìn thấy bọn họ, cũng có vẻ ngạc nhiên,“Hai đứa con hóa ra cũng ở đây.”



Vũ Văn huynh đệ tiến lên, cùng nhau khom mình hành lễ: “Phụ thân.”



Ninh Lãng ở phía sau nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ: Thì ra là phụ thân của đại ca, dáng vẻ thật giống Vũ Văn Phong đại ca, so với đại ca lại không.



“Ừ.” Người đứng đầu gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Lâm Đông gật đầu,“Các con đến đây từ hướng nào? Phong nhi, ta nghe nói con ở Trường Thiên sơn trang rất thất lễ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”



“Phụ thân, chuyện này để nói ra cũng khá dài, không bằng trước hết chúng ta tìm một khách sạn, con rất đói bụng.” Vũ Văn Lạc giành phần nói.



“Con chỉ có biết ăn thôi, ăn bao nhiêu cũng chẳng tiến bộ!” Vũ Văn Lâm Đông trợn mắt.



“Quả thật rất đói bụng mà.” Vũ Văn Lạc cúi đầu thầm thì.



Vũ Văn Phong liếc mắt nhìn đệ đệ mình, nói: “Ngũ đệ kỳ này ra giang hồ rèn luyện cũng có không ít tiến bộ, Minh Nhị công tử, Lan Thất thiếu, Liệt Tam gia đều trở thành bằng hữu của nó, phụ thân nên cao hứng mới phải.”



“Thế sao?” Vũ Văn Lâm Đông vừa nghe lộ vẻ ngạc nhiên, đứa con nhỏ bé võ công thấp kém này của hắn có thể kết bạn với Minh Nhị, Lan Thất, Liệt Tam những nhân vật trẻ tuổi đứng đầu, không khỏi khen ngợi gật gật đầu, chuyển dời ánh mắt, dừng trên người Ninh Lãng,“Vị này là?”



“Hắn là đệ đệ kết nghĩa của con, người của Thiển Bích, thiếu chủ Ninh gia ở Lan Châu, Ninh Lãng.” Vũ Văn Lạc vội vàng giới thiệu, nói hết cùng một lúc cho rõ ràng, đỡ mất công phụ thân lại hỏi.



“Ninh Lãng bái kiến Vũ Văn thế bá.” Ninh Lãng tiến lên chào.



“Ừ, không cần đa lễ.” Vũ Văn Lâm Đông nhìn kỹ Ninh Lãng, sau đó lại gật đầu, nói, “Lạc nhi, vị đệ đệ này của con mạnh hơn con nhiều.”



“Thật không.” Vũ Văn Lạc nghe vậy rất cao hứng, khó có cơ hội phụ thân khen ngợi bằng hữu của hắn.



“Phụ thân, sắc trời không còn sớm nữa, trước hết nên tìm một khách sạn để nghỉ chân.” Vũ Văn Phong nói. Nhiều người thế này đứng ở trên đường lớn thật dễ khiến người ta chú ý.



“Ừ.” Vũ Văn Lâm Đông vuốt cằm.



Mấy người tìm một khách sạn mướn vài gian phòng, xuống dưới sảnh đường gọi một bàn thức ăn, lấp đầy bụng đói. Ngồi chính giữa, Vũ Văn Lâm Đông hỏi Vũ Văn Phong những việc ở Trường Thiên sơn trang, Vũ Văn Phong chỉ nói do học nghệ không bằng người thua dưới tay Lan Thất, còn về sự thất lễ ở Trường Thiên sơn trang, ngày khác sẽ nhận tội với Thu tiền bối. Lúc hỏi Vũ Văn Lạc, cũng một câu trả lời đơn giản, nói sau khi rời nhà gặp Ninh Lãng hợp ý liền kết làm huynh đệ, sau lại nghe nói về chuyện “Lan Nhân Bích Nguyệt” bị đánh cắp, liền cùng nhau đến Anh Sơn xem náo nhiệt, trên đường thật khéo gặp Lan Thất, Minh Nhị, Liệt Tam, được Lan Thất chiếu cố cùng nhau ngồi xe ngựa đến đây, đến Hịch thành mỗi người một việc thì chia tay. Về chuyện Tùy Giáo tìm Vũ Văn Phong trả thù, hắn thấy đại ca một chữ cũng không nói nên cũng im lặng.



Ăn xong bữa, trời cũng nhuộm tối, Vũ Văn Lâm Đông gọi Vũ Văn Phong vào phòng ông, tựa như vẫn còn nhiều điều cần nói, Vũ Văn Lạc thấy bản thân không bị kêu vào thật là thỏai mái, trước đó đã mướn một gian phòng lớn ở cùng Ninh Lãng, bây giờ hai người trở về phòng, tắm nước ấm sạch sẽ, ngã ra giường lớn, nhẩm tính ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng lại trăn trở không thể ngủ được.



“Ninh Lãng, chúng ta nói chuyện đi.” Vũ Văn Lạc nói vào trọng điểm.



“Được.” Ninh Lãng nhỏm dậy khoanh chân ngồi trên giường.



Vũ Văn Lạc vừa nói xong với tay lấy ấm trà trên chiếc bàn con đặt đầu giường, sau đó cũng khoanh chân ngồi trên giường uống nước.



“Đại ca, trước kia huynh đã từng tới Anh Sơn?” Ninh Lãng hỏi.



“Không có.” Vũ Văn Lạc đáp, nghiêng ấm rót hai chén trà,“Đây là lần đầu tiên huynh tham gia đại hội Anh Sơn, bắt đầu từ bây giờ các lộ anh hùng võ lâm sẽ đến đây tập họp, chắc chắn so với lần trước ở Trường Thiên sơn trang sẽ đồ sộ hơn nhiều.”



“Đúng vậy, có lẽ ngày kia sẽ gặp được các sư huynh.” Ninh Lãng nghĩ đến chỉ một vài ngày nữa được gặp lại các sư huynh, trong lòng không khỏi vui mừng.




Ngày mười tháng tám.



Ngày đó, Hịch thành thức dậy rất sớm, từ lúc trời vẫn tờ mờ sáng, trên đường đã có rất nhiều người qua lại, bọn họ đều hướng về một nơi — cửa Tây — mà đi, hướng đó là Anh Sơn.



Nhóm của Vũ Văn gia không cần phải dậy sớm như vậy, Vũ Văn gia đường đường là một trong lục đại thế gia, trên đỉnh Anh Sơn tất có người để lại một ghế cho bọn họ, họ chỉ cần đến đúng giờ là được, bởi vậy khi họ chuẩn bị xong xuôi rời khỏi cửa khách sạn, những phần tử võ lâm trong Hịch thành cơ bản ra đi hết phân nửa.



Ra khỏi cửa Tây của Hịch thành, đứng dưới chân Anh Sơn vọng lên, chỉ thấy tầng tầng cây cối, xanh có, vàng có, đỏ có, nhìn không thấy được đỉnh núi, càng khỏi nói đến Thủ Lệnh cung.



Vũ Văn Lạc nhìn cảnh sắc, nói: “Nghe nói trước kia, Anh Sơn vốn được kêu là Lạc Anh Sơn, cỏ cây không sinh trưởng nổi, hòan tòan bị bao phủ bởi bùn đất, đá nhọn, địa hình rất kỳ quái, nhìn từ xa đổ lại hình dáng giống những cánh hoa, bởi vậy mới được gọi là  ‘Lạc Anh’. Mà ngày nay nơi người người tụ hội lại ngập cây cỏ bao phủ…… Thời gian có lẽ là thứ vạn năng duy nhất trên thế gian này, nó có khả năng khiến tất thảy mọi thứ biến đổi.”



“Đi nhanh lên, đừng có đứng ở đó cả ngày xúc động lung tung.” Vũ Văn Phong lướt qua hắn đuổi kịp phụ thân.



“Thì ra Anh Sơn cũng không cao lắm.” Ninh Lãng ở phía sau lại nói,“ Núi Thiển Bích của chúng ta so ra lại cao hơn rất nhiều.”



Anh Sơn mà thiên hạ võ lâm hướng tới, thì ra cũng chẳng cao lớn hùng vĩ, cũng không phải phong cảnh tráng lệ, chỉ là một ngọn núi cao bình thường.



“Người ta thường nói ‘Núi không cao, vì tiên mà nên danh.” Vũ Văn Lạc vừa đi vừa nói, “ Trong mắt người võ lâm, Anh Sơn chẳng khác nào Thiên Mang Sơn, là ‘Vương sơn’ to lớn trong lòng mỗi người tuyệt không thể lay chuyển!”



“Ừ.” Ninh Lãng đối với chuyện này có vẻ không để ý, ngỏanh đầu về phía sau, vừa đi vừa quay đầu nhìn.



“Đệ đang ngóng cái gì?” Vũ Văn Lạc nhìn hắn.



“Đệ……” Mặt Ninh Lãng bỗng nhiên thấy nóng,“Hắn…… Không thấy bọn họ.”



“Đệ nói mấy người Thất thiếu cùng Nhị công tử?” Vũ Văn Lạc nhìn về phía sau, “Có lẽ sớm đã đi rồi, hoặc vẫn chưa đi.”



“À.” Ninh Lãng quay đầu.



“Ninh Lãng, chuyện của bọn họ đệ không nên quan tâm quá.” Vũ Văn Lạc cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở huynh đệ kết nghĩa thật thà chất phác của mình,“Chính bọn họ đều tự biết quyết định, đệ chỉ cần quan tâm mình là được.”



“Ừm?” Ninh Lãng chớp chớp mắt.



“Ai da, thôi quên đi.” Vũ Văn Lạc thở dài, cảm thấy sau khi quen biết Ninh Lãng hắn cũng trở thành một lão già ,“Đệ cứ như vậy, Lan Thất sẽ cảm thấy không đành lòng sao? Chúng ta đi đi.”



“Ừ.” Ninh Lãng rảo nhanh bước đuổi kịp, thấy mấy người Vũ Văn Phong cách trước mặt khá xa,“Đại ca, chúng ta nhanh lên một chút, mấy người thế bá đi xa rồi.”



“Đừng nóng vội.” Vũ Văn Lạc giữ chặt tay Ninh Lãng, chớp đôi mắt, cười đắc ý,“Là do huynh cố ý.”



“Ủa? Vì sao?” Ninh Lãng nhìn Vũ Văn Lạc.



“Ngốc, nếu cùng tới đỉnh núi, cha huynh là người nào chứ? Gia chủ của một trong lục đại thế gia, khi đó chắc chắn có rất nhiều người đến chào hỏi, lúc đó hẳn người sẽ giới thiệu “ Khuyển tử” của mình với người khác, tiếp theo huynh sẽ được các võ lâm nhân sĩ chiêm ngưỡng, cảm giác đó mà dễ chịu được sao?” Vũ Văn Lạc mặt nhăn cái mũi nói,“Cho nên đi cách xa một chút, không cùng đi với nhóm của người, tìm một góc tốt coi náo nhiệt là được rồi.”



“Như vậy cũng hay.” Ninh Lãng ngẫm lại cũng có lý, hắn cũng không thích bị nhiều người săm soi,“Chỉ có điều nếu mấy người họ không thấy chúng ta sẽ không đi tìm sao?”



“Yên tâm, cha có đại ca ở cạnh bên, làm sao nhớ tới huynh được.” Vũ Văn Lạc chẳng hề để ý nói.



“À.” Ninh Lãng gật đầu không nói nữa.



“Còn có, một lát nữa trên đỉnh núi, nếu mấy người Thất Thiếu không gọi chúng ta, cũng không nên chủ động tiến đến chào hỏi, biết không?” Vũ Văn Lạc dặn dò hắn.



“Tại sao lại như thế?” Ninh Lãng khó hiểu. Cùng nhau đồng hành lâu như vậy, mọi người ở chung coi như là bạn, bằng hữu gặp lại sao không thể chào một tiếng? Hơn nữa Lan Thất còn là……



“Người trên Anh Sơn rất nhiều.” Vũ Văn Lạc hừ mũi,“Chẳng lẽ đệ muốn một màn ở Trường Thiên sơn trang lập lại lần nữa? Người như Thất Thiếu có chuyện gì lại không dám làm, phỏng chừng làm những điều người khác không dám lại khiến hắn càng thêm vui vẻ.”



Ninh Lãng rùng mình một cái.



“Đệ ngẫm lại một đường đi chung, ngươi bị hắn đùa bỡn còn chưa đủ sao?” Vũ Văn Lạc liếc liếc hắn,“Đệ muốn cho khắp thiên hạ……”



“Đệ không quen hắn!” Ninh Lãng nhanh chóng xua tay tỏ rõ thái độ.



“Biết là tốt rồi.” Vũ Văn Lạc gật gật đầu, tiếp tục lên núi.



Ninh Lãng đi theo hắn, vươn tay chạm vào ngân thương đeo sau lưng, mẫu thân nói ngân thương là tín vật đính thân tổ tuyền của Ninh gia, nhưng mà……



Đùa giỡn, chẳng qua là đùa giỡn mà thôi.