Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 121 : LY PHƯƠNG DIỄM SẮC - Hàn Mi tranh đấu
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Sau khi tất cả tên trên tấm lụa đã được xướng hết, Thích Thập Nhị hắng giọng mở lời: “Giang hồ hào kiệt sảng khoái thẳng tính, lấy đao kiếm giao hữu, dùng võ học giao lưu, không cần phải câu nệ gượng ép, xin các vị cứ đem hết võ học bản thân phô diễn cho mọi người cùng xem, cũng coi như đây là cơ hội để chúng ta cùng lĩnh giáo học hỏi lẫn nhau.” Nói xong quay người, trở lại vị trí chính giữa của mình ở hành lang dài, mấy người Minh Không, Tùy Khinh Trần, Thu Trường Thiên cũng lần lượt ngồi xuống.
Trong nhất thời một màn im lặng bao trùm toàn sân, chẳng mấy chốc sau liền có một thân hình nhảy ra phía trước, người nọ dáng người trầm thấp vẻ mặt hung hãn, ôm quyền chào hết bốn phía, rồi nói:“Tại hạ Đàm Khánh, ra mặt đầu tiên coi như “ phao ngọc dẫn chuyên”, xin thỉnh giáo mọi người.”
Hắn nói vừa xong, từng trận cười lớn nổi lên, có người la lớn “Là “ phao chuyên dẫn ngọc” (1), đã không đọc sách thì không cần phải khoe chữ”, bầu không khí bỗng trở nên sôi nổi hẳn lên.
Đàm Khánh bị mọi người trêu ghẹo, hỉ hả cười gượng mấy tiếng,“Tại hạ vốn thô lỗ, bốn chữ đó khó lắm mới biết được, xin mọi người đừng cười ta, chỉ có điều mong muốn được chỉ giáo là thật lòng.”
“Được, ta đây so đấu một trận với ngươi.” Một người nhảy ra nói.
“Bắt đầu rồi, đã đến lúc quần hùng võ lâm tranh tài.” Vũ Văn Lạc xiết chặt lấy cán bút, hận bản thân không thể mọc ra thêm một đôi mắt nữa, một xem xét diễn biến tình hình tỷ thí trong sân, đôi còn lại có thể chăm chú dò xét gương mặt, biểu cảm, hành động của từng người một ,“Ta quả thật được sinh ra đúng thời đại, có thể nhìn thấy nhiều anh hùng như vậy, lại chính mắt xem võ công của họ, ta thật là may mắn quá đi!”
Hai người giữa sân đã bắt đầu động chân động tay, ngươi một đánh ta một đấm vô cùng kịch liệt.
Ninh Lãng nghe được những lời nói hưng phấn vừa rồi, nhịn không được góp lời:“Hơn trăm năm qua đại hội tỷ võ đã diễn ra rất nhiều lần ở Anh Sơn, mỗi một lần đều có rất nhiều người tỷ thí như thế, ai nấy đều lấy võ so thắng bại, đây đâu phải là chuyện mới xảy ra lần đầu.”
Vũ Văn Lạc nhướng mắt liếc một cái, ngạo nghễ nhìn Ninh Lãng,“ Đầu gỗ như đệ sao có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của huynh.”
Ninh Lãng ngậm miệng, không hề nói thêm một lời nào nữa.
Vũ Văn Lạc tiếp tục quan sát diễn biến ở giữa sân, vừa nhìn cho kỹ từng chiêu từng thức vừa đánh giá:“Võ công hai người này thật ra cũng không tệ lắm, chỉ là lần trước chứng kiến Nhị công tử và Thất thiếu tỷ thí ở Trường Thiên Sơn trang, bây giờ xem lại chỉ cảm giác như họ đang chơi đùa.”
Ở phía trên hành lang, Lan Thất chỉ đánh mắt một lần về tình hình so đấu ở giữa sân, sau đó quay đầu nhìn phía Liệt Sí Phong, vẫn bắt gặp hắn với bộ dạng nhắm mắt ngủ như cũ, không khỏi than thở: “Minh huynh, Hoành Ba, mỹ nhân Thu gia chưa đến đã đành, sao mỹ nhân Hoa gia, Phù Sơ, cũng không đến nhỉ? Ở đây nhìn khắp lượt cũng chỉ có đàn ông trai tráng, thật chẳng có chút thú vị nào, nếu như có mặt hai vị tuyệt sắc kia, Anh Sơn này hẳn sẽ tăng thêm bao nhiêu là tao nhã.”
Minh Nhị cũng liếc về phía Liệt Sí Phong, cười cười nói:“Liệt huynh hiện ở đây, Phù Sơ cô nương hẳn là sẽ đến, có lẽ hơi muộn, chắc vẫn đang trên đường.”
Liệt Sí Phong mở mắt trợn trừng, chống tay ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Minh Nhị, Lan Thất, vẻ mặt biểu hiện đang cố gắng kiềm chế lắm.
Lan Thất thấy hắn trợn mắt, cười dài:“Ai da da, Liệt huynh,ngươi đã tỉnh rồi sao, ngươi nhìn xem luận võ đã bắt đầu từ hồi nào, thế mà từ nãy tới giờ ngươi cứ nhắm tịt, để lỡ mất một màn thi đấu đầy phấn khích của các vị đại hiệp thì thật là hối tiếc đó.”
“Đúng rồi, Liệt huynh là người đam mê võ học, làm sao có thể để tuột mất cơ hội hiếm có này được.” Minh Nhị đồng cảm sâu sắc.
“Ngươi…… Ngươi là yêu nữ, dám ra tay thâm độc như thế! Ngươi mau đưa thuốc giải ra!” Kim Khuyết Lâu giận dữ căm tức nhìn Mi Như Đại.
“Vị huynh đệ này, lời ngươi nói không đúng rồi.” Mi Như Đại kiều mỵ tà nghễ liếc nhìn Kim Khuyết Lâu, xoay qua xoay lại thưởng thức trâm cài trong tay mình, nhụy hoa tròn ở giữa những cánh hoa bây giờ nứt ra một đường nhỏ,“Ta nào sử dụng độc thủ gì chứ. Tỷ tỷ ta sinh có được vài phần dung nhan, bình thường luôn sợ hãi ngộ nhỡ gặp phải đạo tặc hám sắc, trời lại sinh ra ta tính tình vốn nhu nhược, không có vũ khí làm sao có thể đối chọi lại với nam nhân mấy người, cho nên đành phải để một giọt “Thóan Thảo thủy” trong trâm cài tùy thân, nguyên là để bảo vệ chính mình, ai ngờ muội muội Thương gia lại không vừa mắt cây trâm này, ba lần bảy lượt xông tới muốn phá hủy trâm, lại thực không may độc rơi vào mắt, chuyện này sao lại trách ta được.” Dứt lời vô cùng tủi thân lau khóe mắt,“Chuyện này mọi người ở đây ai cũng thấy, có phải ta cố ý để nó rơi vào mắt muội muội đâu.”
Mọi người nghe thấy, lòng cảm thấy người này thật độc ác, đối với những thủ đọan ngoan tuyệt của nữ nhân, xem ra nam nhân còn kém xa.
“Thoán thảo thủy” này là một lọai độc dang nước, chạm vào da đã đau lắm rồi, huống hồ là đôi mắt yếu ớt, phỏng chừng đôi mắt của Thương gia tiểu mỹ nhân này tám phần coi như bị hủy họai, hơn nữa trên mặt còn bị thương…… Như vậy đại khái gương mặt như hoa coi như bị tàn phá! Sự đố kỵ của đàn bà, haizz …… Rất nhiều người cảm thán trong lòng.
“Ngươi…… Ngươi……” Kim Khuyết Lâu bị nàng nói một phen tức giận nghẹn lời,“Ngươi còn nói không phải cố ý, vết thương trên mặt nàng thì sao?!”
“Cái đó thì……” Mi Như Đại thóang đưa mắt nhìn gương mặt chảy máu đầm đìa của Thương Bằng Hàn, trong lòng thật là thoải mái, trên mặt lại cố tình mang vẻ áy náy,“ Thương muội muội bị ‘Thoán thảo thủy’ rơi trúng liền hét to một tiếng, dọa ta sợ tới mức run tay, không cẩn thận vung trâm, chuyện này…… Cũng không phải cố ý, nếu không phải do tự bản thân Thương muội muội……”
“Này, ngươi rõ ràng là vài lần cố ý dẫn dụ Thương cô nương đánh vào trâm cài của mình, nhiều người ở đây đều nhìn thấy, sao ngươi còn có thể nói dối!” Lời của Mi Như Đại bị một giọng nói vô cùng trong sáng cắt đứt, mọi người tìm theo giọng nói, chỉ thấy một thiếu niên tuấn tú ở phía tiểu đình hướng cuối hành lang dài, đỏ mặt lớn giọng,“ ‘Thoán thảo thủy’ trong trâm cài của ngươi khiến mắt Thương cô nương không nhìn thấy được, thế mà ngươi còn không chịu dừng tay, ngược lại còn tạo thêm trên mặt người ta một vết thương lớn như thế, tâm địa ngươi thật quá độc ác!”
Nào có ai trong sân này lại không rõ dụng ý của Mi Như Đại, ngọai trừ Kim Khuyết Lâu, không một người nói ra, đây là là nhận thức chung của tất cả mọi người, phàm là hành tẩu trong giang hồ, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo, ngày thường hành động vẫn phải giữ lại ba phần cảm tình, người nào lại không có vài phần tâm tư mờ ám, đâu cần phải xé tọac tấm màn kia ra khiến cho người khác bối rối, nhưng bây giờ người thiếu niên này chẳng cần nể mặt gì nói thẳng ra, có người trong lòng kêu to thống khoái, cũng có người không chấp nhận.
“Vị tiểu huynh đệ này.” Mi Như Đại chớp chớp mắt, thần sắc vẫn như cũ, vẻ cười duyên dáng vô tội,“Ngươi muốn bênh vực kẻ yếu hay sao? Cao thủ luận võ thiên biến bạn hóa, ta sao có thể tính tóan tất cả, hết thảy đều là trùng hợp, ngươi cũng không nên ngậm máu phun người nha, đối với Thương muội muội ta đau lòng còn không hết, sao nhẫn tâm khiến nàng bị thương chứ.”
“Nói chuyện với ngươi thật khiến người ta càng thêm chán ghét!” Ninh Lãng vừa nghe những lời càng trở nên giận dữ,“Sao ngươi có thể xấu xa như thế! Làm chuyện bậy đã không thừa nhận còn đổ tội cho người khác,ngươi…… ngươi đúng là người đàn bà xấu xa!”
Mi Như Đại dù tu luyện lâu ngày da mặt đã trở nên dày lắm rồi, nhưng giờ đây không khỏi cũng biến sắc. Giang hồ hỗn tạp, người nào chẳng tu luyện thành tinh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, hôm nay gặp đúng cái tên lỗ mãng như thế này, không lường được nên chẳng biết đáp lại như thế nào, cứ như thế mặt đối mặt, nhìn chung quanh lại thấy bao nhiêu gương mặt vui sướng khi người gặp họa, trong lòng tức giận không thôi.
Mặt nàng ta nghiêm chỉnh, nói:“Nếu tiểu huynh đệ có chút bản lĩnh, không ngại cũng đến chỉ giáo một hai.”
“Hừ, đàn bà xấu xa như ngươi, ta mới không thèm sợ!” Ninh Lãng chuyển chân nhảy đến phía trước, lên xuống hai lần, đã đừng lại ở giữa sân, hành động của hắn quá nhanh khiến cho Vũ Văn Lạc muốn níu lại dặn dò vài câu cũng không được, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện tiểu đệ mình không gặp phải người ra tay quá tàn độc.
______________________________________________
Chú thích:
1: phao chuyên dẫn ngọc: 抛砖引玉: ý là hàng tép riu ra trước