Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 125 : Đường đệ

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


“Tiểu sư đệ.” Tới tận lúc này, Nhâm Khởi mới có thể đến nhìn tiểu sư đệ nhà mình một cái,“Đệ thế nào rồi? vừa nãy thật sự là hù chết sư huynh rồi, ủa, sao mà gầy đi thế này, dạo gần đây gặp phải chuyện khó khăn gì sao?” Hắn một phen xem xét từ trên xuống dưới vị tiểu sư đệ mình không gặp mấy tháng, phát hiện y gầy đi không ít, không khỏi lấy làm lo lắng.



“Tiểu sư đệ, đệ chắc ổn rồi nhỉ.” Tạ Mạt, Tống Tuyên cũng đi tới hỏi thăm.



“Đại sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh.” Ninh Lãng gặp lại các vị sư huynh vốn gần gũi thân thiết hơn cha mẹ, thấy bọn họ quan tâm hỏi han như thế, nhất thời lòng trào cảm giác tủi thân, mắt bỗng thấy cay cay.



“Sao vậy?” Nhâm Khởi thấy hành động của hắn cảm thấy hơi khó hiểu,“Tiểu sư đệ, sao vậy? Huynh thấy đệ chẳng những gầy đi nhiều, tựa hồ còn có nhiều chuyện phiền não, nào, nói với sư huynh, sư huynh giúp đệ giải quyết.” Nói đoạn vươn tay vỗ vỗ bả vai tiểu sư đệ.



Mà Tạ Mạt, Tống Tuyên quay đầu nhìn nhau hỏi đối phương, bộ dáng tiểu sư đệ thế này là muốn khóc sao? Chẳng lẽ ngươi khi dễ hắn? Không đúng, từ lúc tiểu sư đệ xuống núi tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại hắn mà.



“Đại sư huynh……” Hốc mắt Ninh Lãng càng lúc càng cay, một giọt nước mắt không nhịn được trào ra, rồi tự nhiên bao nhiêu tủi thân trong lòng ập tới cùng một lượt, bổ nhào vào lòng đại sư huynh, khóc rống lên,“Đại sư huynh…… Đại sư huynh……”



“Tiểu sư đệ, này…… Đệ sao thế?” Nhâm Khởi ôm Ninh Lãng đang khóc trong lòng trở nên luống cuống tay chân, “Đừng khóc nữa, nào nào, nói cho sư huynh biết chuyện gì xảy ra, sư huynh nhất định giúp đệ.” Trong trí nhớ, tiểu sư đệ của hắn chẳng hề hay khóc, trừ một lần tam sư đệ bắt thỏ hoang hắn phóng sinh về nướng ăn, còn một lần kia ngũ sư đệ chế nhạo hắn đái dầm, lại một lần lục sư đệ đoạt ngân thương hắn mang không rời, thêm một lần nhị sư đệ lừa hắn ăn hoàng liên…… Ai nha, cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, tiểu sư đệ này thực sự dễ khóc.



Ninh Lãng một phen khóc rống doạ đến Vũ Văn Lạc đang đứng bên cạnh, cũng dẫn tới nhiều ánh mắt còn lại ở quãng sân chú ý.



Tạ Mạt, Tống Tuyên đứng tránh ra một khoảng, tiểu sư đệ mỗi lần khóc thật vô cùng lợi hại, xa một chút thì tốt hơn, đỡ phải dính một thân toàn nước mắt nước mũi.



“Đại sư huynh……” Ninh Lãng ngẩng đầu, chỉ vào Lan Thất, “Mẫu thân nói với đệ về việc đính thân với Lan Tàn Âm, nhưng người đó rốt cuộc là nam hay nữ?” Cứ mỗi lần nghĩ tới cuộc hôn nhân này, lại gợi đến một đường trải qua bao nhiêu sự trêu chọc của Lan Thất, không khỏi cảm thấy đau lòng, khóc càng lớn hơn, “Hu Hu Hu Hu…… Đại sư huynh, hắn cuối cùng là nam hay nữ?”



Ở trên hành lang, hiển nhiên Lan Thất cũng không ngờ tới Ninh Lãng sẽ có hành động như thế, kinh ngạc qua đi, rồi cười phá lên một cách thú vị.



“Chuyện này……” Nhâm Khởi cảm thấy nhức đầu, quay đầu nhìn về phía Lan Thất, “Chuyện này, xem ra có vẻ là nam.”



“Nhưng mà…… đôi khi hắn lại là nữ!” Ninh Lãng lớn tiếng phản bác.



“Cái này thì……” Nhâm Khởi lại nhìn về phía Lan Thất, thấy người nọ thân thể cao dài như ngọc, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng vẫn là nam nhi,“Tiểu sư đệ, rốt cuộc chuyện Ninh sư thẩm định thân cho đệ là như thế nào? Vị Lan Thất thiếu này là nam nhi mà.”



Ninh Lãng khóc ròng: “Lúc hắn thay đổi y phục nữ giới thì là nữ, ngay chính đại ca cũng nói là nữ mà.”



Vũ Văn Lạc cảm thấy oan uổng, sao trách nhiệm bây giờ lại đổ lên trên đầu mình rồi, chuyện này rõ ràng là do Lan Thất khi nam lúc nữ khiến người bị mê muội.
“Thì ra lại là ca ca nha.” Lan Thất cực kỳ bình thản tươi cười mở quạt, “Chúng ta đã lâu lắm không gặp, hôm nay có cơ hội, ta thật vô cùng vui mừng.”



Gương mặt Phượng Duệ đã trắng như tờ giấy, ánh mắt càng lúc càng hằn sâu nỗi đau đớn tuyệt vọng.



Ninh Lãng khóc no nê rồi cũng tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên mới sực nhớ ra nơi này vốn không phải Thiển Bích mà là Anh Sơn, nhất thời vừa vừa xấu hổ vừa quẫn bách, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi. Còn Vũ Văn Lạc thấy mấy người Thu Trường Thiên cùng phụ thân hắn vẫn còn ở lại thương nghị, bụng bảo dạ lúc này đây không đi thì còn đợi tới bao giờ, lập tức kéo Ninh Lãng, cùng Nhâm Kỷ nhẹ nhàng nói “Chúng ta đi trước, hẹn gặp nhau ở dưới chân núi” Chân sải bước, Ninh Lãng vừa vặn được toại nguyện. Hiện tại Nhâm Khởi là đại diện cho phái Thiển Bích, vẫn còn có nhiều chuyện cần thương thảo với đám người của Minh Không, đành phải để tiểu sư đệ đi trước, sau đó lại gặp ở Hịch Thành.



Vũ Văn Lạc lôi kéo Ninh Lãng băng qua quãng sân, nói lúc lên núi đã đi bằng đường chính, chi bằng lúc xuống núi thử tìm đường khác, có thể ngắm được phong cảnh đẹp, thuận tiện tránh bớt vài người cũng xuống núi như mình, Ninh Lãng không có ý kiến gì, hai người lập tức vừa đi vừa nói chuyện, mới đi một đoạn ngắn, đã thấy đằng xa kia là bóng dáng của Minh Nhị, có thể thấy được hắn cũng như mình muốn tránh người, liền rảo nhanh bước tiến tới, Minh Nhị lại bỗng nhiên quay đầu, đưa ngón trỏ lên, ý bảo bọn họ không nên tạo ra tiếng động. Lập tức hai người ngoan ngoãn dùng khinh công vô cùng nhẹ nhàng, lặng lẽ đuổi kịp Minh Nhị, vòng vo một hồi, liền thấy Lan Thất ở phía trước, nghe được tiếng nói của nàng cứ tưởng mình bị bại lộ hành tung, ngờ đâu phía trước lại xuất hiện thêm một người, rõ ràng chính là người có tướng mạo cực kỳ  giống như Lan Thất, Phượng Duệ.



“Ca ca sao không nói lời nào?” Lan Thất nghi hoặc nhìn Phượng Duệ, “Sắc mặt ca ca tái xanh như vậy, là do thân mình không chịu nổi gánh nặng nên suy yếu, hay là ban đêm bị quỷ quái quấy nhiễu ngủ không được?”



Lời này cũng thật độc! Phía sau Vũ Văn Lạc nghe được thầm nghĩ.



Phượng Duệ như trước không đáp lời, chỉ một mực nhìn Lan Thất.



Lan Thất lại cười, nói: “Nếu thân thể ca ca không khoẻ, vậy trở về nhà đi, hiện ta đây đã là người đứng đầu Lan gia, ca ca muốn ăn cái gì, muốn dùng cái gì cứ việc nói, chúng ta là anh em sinh đôi, cùng nhau ở trong bụng mẹ lâu như vậy, nay những thứ ta có ca ca cũng có.”



Phượng Duệ sắc mặt càng trắng, trắng đến chực tan biến.



“Ai da, ca ca một câu cũng không muốn nói, thật sự là khiến cho ta chán nản buồn bã mà.” Lan Thất thành thành thật thật thở dài,“Nghĩ đến chuyện ca ca gặp ta cũng không mấy vui vẻ, thôi thì cứ vậy đi, không cần nói thêm nữa, ca ca nếu khi nào muốn về nhà, thì cứ trở về.” Dứt lời chân đang muốn bước đi, bỗng quay đầu, cười nói, “Ca ca có còn nhớ đường về nhà không?” Nói xong chuyển bước rời đi.



“……” Phượng Duệ nhìn bóng dáng nàng, đôi môi không phát ra nổi một từ, nhưng lúc bờ lưng khắc sâu vào tâm trí hắn càng lúc càng xa xôi, vì lo lắng sợ hãi rốt cục cũng bật nên thành lời,“…… Âm…… Âm……” Một tiếng này hắn đã cất dấu mười mấy năm, cuối cùng cũng thốt ra được thành tiếng, thế nhưng thân hình kia chỉ thoáng khựng lại, sau đó tuyệt nhiên rời đi.



“…… Âm Âm…… Âm Âm……” Tiếng kêu bi thương thê thiết lại tiếp tục vang lên, vẫn không một lời đáp lại.



Tịch dương đã dần buông xuống, bóng tối cũng lan tràn bao phủ ngọn núi, gió đêm thổi qua, chỉ một chốc không khí đã trở nên lạnh hơn.



Giấu ở mặt sau Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng cũng chấn động, ban đầu mặc dù còn có chút hoài nghi, nhưng bây giờ thật sự Phương Duệ đúng là ca ca song sinh với Lan Thất, như vậy nên gọi hắn là  Lan Phượng Duệ. Chỉ đó điều, tại sao huynh đệ bọn họ gặp mặt lại có tình cảnh như thế này? Chẳng lẽ giữa họ có việc gì không thể cho người khác biết hay sao? Âm Âm, Ninh Lãng nhớ kỹ tên này, nghĩ lại, thì ra cách gọi này là ca ca hắn từng gọi.



Minh Nhị đã lặng yên không một tiếng động rời đi rồi, không làm kinh động Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng. Nhớ tới một màn vừa rồi, không khỏi mỉm cười, thì ra, đối thủ này lại có một điểm tử huyệt như thế.