Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 129 : Ác mộng
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Ngụy Tây Lai sau khi được thoa thuốc liền thư thái vươn tay giãn chân, thỏai mái thở phào một hơi, híp mắt nói: “Cỗ xe này thật thỏai mái quá đi, cả đời lão chưa được ngồi lần nào.” Nói xong trái mân mê chiếu ngồi, phải vươn tay chạm vào mấy khay điểm tâm trên bàn nhỏ, bộ đáng thật vô cùng thích ý.
“Phụ thân.” Ngụy Sơn Nhi kéo nhẹ ống tay áo của lão
“Chẳng có gì đâu, cha chỉ xem một chút thôi.” Ngụy Tây Lai lén lút liếc qua phía Lan Thất, Minh Nhị, thấy bọn họ không có phản ứng gì, cảm thấy yên tâm liền nhón lấy một miếng điểm tâm ở trên khay cho vào miệng, “Ừm, ăn ngon, ăn ngon, Sơn Nhi, con cũng ăn thử đi.” Vừa nói vừa cầm điểm tâm dứ dứ trước mặt con gái.
“Phụ thân!” Ngụy Sơn Nhi nhíu mày, “Đây là của người ta mà, sao cha lại tự ý ăn!”
“Như vậy thì sao đâu, bày ở đây chẳng phải để cho người ăn à.” Ngụy Tây Lai nói chẳng thèm để ý
“Cứ ăn đi không sao ạ.” Ninh Lãng nói,“Hai người hẳn là đói bụng rồi? Nếu không đủ thì bên này vẫn còn.”Nói xong đem mấy phần điểm tâm của mình đưa qua.
Ngụy Tây Lai không khách khí nhận lấy,“Tốt, tốt.” đồng thời liên tục nhét điểm tâm vào miệng, đến nỗi hai bên má phình to ra, nhồm nhòam nhai nhai nuốt nuốt, khiến Vũ Văn Lạc ngồi một bên không khỏi lấy làm lo lắng, lão cứ ăn như thế chắc sẽ nghẹn mất.
Ngụy Sơn Nhi không ngăn cản được phụ thân mình chỉ có thể ngượng ngùng nhìn Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng mà cười cười, còn hai người ngồi trên ghế ở đối diện kia, không hiểu lý do tại sao, ngay cả đến liếc một cái nàng cũng chẳng dám.
Ngay lúc đó, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ dần, mấy người họ không khỏi ngóai đầu ra cửa sổ nhìn xem, phía đằng xa kia ngay dưới ánh hòang hôn hồng rực, một đội ngũ đỏ thẫm đang từ từ hướng tới, là ngựa, là xe, là kiệu, có thổi kèn, có trống đánh, có hoan hỉ chúc mừng, là một đám rước dâu vô cùng náo nhiệt tưng bừng.
“À, thì ra gặp đám rước, đi trên đường gặp được những việc vui như thế này là may mắn lắm đây.” Ngụy Tây Lai vô cùng vui mừng hét tóang lên.
“Sao lại đón dâu lúc muộn như thế này nhỉ?” Vũ Văn Lạc cảm thấy kỳ quái. Giờ này trời đã bắt đầu tối rồi.
“Tiểu tử, ngươi không biết rằng đón dâu cần phải chọn giờ lành sao?” Ngụy Tây Lai nhìn qua Vũ Văn Lạc,“Ngẫm chắc giờ này ngày hôm nay là may mắn nhất, thế nên mới được chọn, hiện là lúc tốt nhất để trở về bái đường, uống rượu giao bôi sau đó động phòng.” Nói xong cười hì hì.
“Thật là nhiều người.” Ninh Lãng nhìn chiều dài của đòan rước mà cảm thán
“Có thể thấy được đồ cưới, người đưa dâu bên phía tân nương rất nhiều.” Ngụy Tây Lai bày ra một bộ dáng từng trải, “ Nhớ lại cái năm mẫu thân Sơn Nhi gả cho lão đây, chỉ một giường một chăn bông, thêm một thùng đồ cũ, ai da, so với mấy người này thì……”
“Cha!” Đôi mày thanh tú của Ngụy Sơn Nhi trợn ngược lên.
“Được rồi, không nói, không nói nữa.” Ngụy Tây Lai thấy con gái mình thật sự giận rồi đành dừng lại, mắt nhìn đám rước càng lúc càng gần, tựa như đột ngột nhớ tới điều gì, nói, “Theo lễ, chúng ta nên nhường đường, đừng cản đám rước dâu, nếu không sẽ gây điềm xấu.”
“Hở?” Vũ Văn Lạc chớp mắt nhìn Ngụy Tây Lai.
“Tiểu tử, ngươi mau gọi xa phu tấp xe ngựa qua một bên, nhường đường cho đám rước đi qua.” Ngụy Tây Lai nhìn Vũ Văn Lạc mà nói.
“A?” Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn con đường trước mặt,“Con đường này rộng như thế, chúng ta đi một bên là được, sẽ không cản trở gì đâu.”
“Tiểu tử như ngươi thật không biết một chút lễ nghĩa cao thấp gì cả!” Đôi con ngươi tam giác vàng tròng trọc của Ngụy Tây Lai trừng Vũ Văn Lạc,“Ngươi có biết đó là điềm xấu không? Phàm là bất cứ ai trên đường mà gặp phải đám rước dâu, dù là quan lại triều đình đi chăng nữa đều dừng xe, ngừng kiệu để nhường đường, đây là lễ nghĩa cao thấp! Nếu cứ như vậy mà đối đầu với đám rước, sẽ khiến cho vợ chồng rủi ro, khiến cho người ta bất hòa, nhân duyên không đẹp, đây chính là nghiệp chướng!”
Minh Nhị vẫn mang theo nụ cười ôn nhã xuất trần của mình, phẩm trà đọc sách, nhàn nhã tự đắc.
Lan Thất lại lặng yên hiếm có, như cũ nhắm mắt ngồi yên tĩnh, kỳ lạ là chẳng làm ra chuyện gì chọc ghẹo người khác, khiến cho Vũ Văn Lạc suốt chặng đường đi vừa khẩn trương lại chờ mong, thật là mệt tim mà.
“Ngụy đại thúc, đồ mà lão chuyển là món gì? Muốn đưa đến nơi nào ở Hoa châu?” Thừa dịp Ngụy Tây Lai uống một ngụm trà, Vũ Văn Lạc chen vào hỏi một câu đã thắc mắc lâu rồi nhưng chưa tìm ra dịp để nói.
“Lão cũng không biết thứ này là gì, là Ngô đại thiếu gia giàu có nhất ở chỗ chúng ta ủy thác, muốn lão tự mình đưa đến nơi nào gọi là cái gì ‘Ly Phương các’.” Ngụy Tây Lai uống hết, buông chén trà nói,“Tiểu tử, ngươi không biết được lần này để đến được đây lão đã bỏ bao nhiêu tâm huyết đâu, Ngô đại thiếu gia vốn muốn nhờ ‘Uy Vũ tiêu cục’, nhưng tổng tiêu đầu ở đó lại nói ‘Ly Phương các’ vốn không phải là nơi sạch sẽ, không chịu làm, Ngô đại thiếu gia tức giận thiếu chút nữa muốn đạp đổ ‘ Uy Vũ tiêu cục’, lão già ta liền thừa cơ hội này, nhờ một người bà con làm việc trong Ngô phủ nói giúp mấy lời, ngàn nói vạn nói, còn lập cả giấy tờ cam đoan, Ngô đại thiếu gia mới chịu đồng ý để lão chuyển đồ, hì hì, một chuyến đi này, chẳng những một năm tới đây không phải lo chuyện ăn uống, ngay cả đồ cưới cho Sơn nhi cũng sắp xếp chút ít được.”
“Uy Vũ tiêu cục?” Vũ Văn Lạc ngẫm nghĩ: “Là ‘Uy Vũ tiêu cục’ ở Nguyệt châu sao?”
“Ừ, như thế nào? Tiểu tử ngươi cũng biết?” Ngụy Tây Lai vừa nghe thấy vô cùng phấn chấn,“Đó là tiêu cục nổi tiếng nhất ở chỗ chúng ta, nghe nói tất cả cánh cửa ở đó đền được bọc bằng đồng, vừa có tiền vừa uy phong!”
“Cũng khó trách.” Vũ Văn Lạc gật gù nói.
Tổng tiêu đầu Uy Vũ tiêu cục, Trịnh Uy Vũ, cùng Vũ Văn gia có mấy phần giao tình, cho nên Vũ Văn Lạc cũng biết được chút ít. Trịnh Uy Vũ tuy có đến mười người con gái, nhưng chỉ có mỗi một người con trai, từ nhỏ coi như trân bảo, vô cùng kỳ vọng mà dốc lòng dạy dỗ, không ngờ rằng Trịnh công tử kia sau khi thành niên mê luyến một người con gái thanh lâu, vứt bỏ tiền đồ cùng gia nghiệp, sớm tối chỉ muốn vui vẻ cùng người đẹp, khiến Trịnh Uy Vũ vô cùng tức giận, hận con trai không nên thân, lại càng hận yêu nữ kia quyến rũ con mình. Đánh, mắng, khóc, nháo, thủ đọan gì hai bên cũng đều dùng qua, cuối cùng thành một cục diện bế tắc, Trịnh công tử cư ngụ thường xuyên ở nơi của người đẹp, Trịnh gia không thừa nhận có người con trai như vậy. Mà Ly Phương các này là Hoa châu, không, phải nói là thanh lâu nổi tiếng nhất Hòang triều, bao nhiêu mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt, vương công quý tộc đếm không xuể, ngươi bảo Trịnh Uy Vũ mang đồ tới đó, chẳng khác nào lửa cháy lại đổ thêm dầu, không cháy tới ngươi là còn may.
Lan Thất vẫn nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi xanh thẳm âm u khiến Ngụy Tây Lai đánh ‘bộp’ trong lòng, lời đến bên miệng liền nuốt trở về, không dám nói tiếng nào.
“Ly Phương các……” Lan Thất đưa tay chống cằm,“Bản thiếu chợt nhớ nơi đó cũng có người quen cũ, chúng ta tới đó chơi một chút đi.”
“Ly Phương các?” Người duy nhất không biết Ly Phương các là tiểu đệ Ninh gia,“Đó là chỗ nào?”
Lan Thất nở nụ cười, lọai nụ cười khiến Ninh Lãng vừa nhìn, lòng đã cảm thấy sợ hãi.“Ly Phương các là nơi đẹp nhất thiên hạ, mỗi một nam nhi tới đó như tiến vào nơi cực lạc.”
“Vậy sao?” Ninh Lãng nghi hoặc nhìn Lan Thất, hắn cũng không dám tùy ý tin tưởng lời nàng nói nữa.
“Không tin?” Lan Thất là ai chứ, sao có thể không nhìn ra biểu tình trên mặt Ninh Lãng,“Không tin có thể hỏi Nhị công tử.”
Ninh Lãng lập tức thật sự đem ánh mắt chuyển hướng Minh Nhị.
Minh Nhị nghĩ nghĩ, nói:“Ở phương diện nào đó mà nói, là như thế.”
“Ông muốn chuyển đồ cho ai?” Lan Thất chuyển mắt xanh qua phía Ngụy Tây Lại.
“A…… Đưa…… Đưa cho một người tên là ‘Tam Tuyệt nương tử’.” Ngụy Tây Lai không ngờ Lan Thất sẽ hỏi mình, không khỏi có chút khẩn trương, không hiểu tại sao, lão rất sợ vị công tử áo tím mắt xanh này.
“Tam Tuyệt nương tử?” Lan Thất mỉm cười, cười đến tay Ngụy Tây Lai phát run rẩy, nhịn không được nghiêng người qua một bên, níu lấy con gái, Ngụy Sơn Nhi cầm chặt tay cha mình, cảnh giác mà vô cùng lo sợ, e ngại nhìn vị công tử cười một cách tuyệt mĩ lại cực tà ác ở trước mắt, nàng cũng cảm thấy sợ hãi.“Thì ra là muốn chuyển đồ đến cho ‘Tam Tuyệt nương tử’ nha, vậy cũng thật tiện đường, bản thiếu mang ông đi thôi.”