Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 236 : Căng buồm ra biển- 1

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


Khi hòang hôn buông xuống, là lúc mọi người đã trở về khách sạn, không ngoài dự đoán, những tin tức họ nghe ngóng được đều như nhau. Sau khi cùng ăn bữa tối, họ tập trung lại một căn phòng trống ngồi bàn bạc.



“Minh Không huynh, với tình huống trước mắt, huynh dự định như thế nào?” Vũ Văn Lâm Đông mở miệng đầu tiên.



Minh Không nghe vậy nhìn qua hướng Lan Thất, Minh Nhị, lúc bắt gặp hai đôi con ngươi kia, không khỏi cảm thấy an ủi trong lòng.



Giang hồ này xuất hiện nhiều rồng phượng, chẳng qua…… Nhâm Khởi, Liệt Sí Phong kiếm thuật đao pháp mặc dù đã đạt đến cảnh giới cao, nhưng lòng chỉ để ở chuyện võ học, Phượng Duệ tâm tính hờ hững không để ý tới thế sự, Vũ Văn Phong quá mức cao ngạo, Vũ Văn Lạc võ công không tốt, Ninh Lãng vẫn chỉ là phượng hòang con, Liệt Sí Đường, Hoa Thanh Hòa vẫn không rõ sống chết ngòai Đông Hải, có thể làm đầu rồng đầu phượng cũng chỉ có hai người này mà thôi.



Minh Không định thần, liền đáp:“Trước hết chúng ta phải xác nhận tin tức này là thật hay giả.”



Mọi người nghe vậy đều gật đầu.



Minh Không nói:“Nếu ba ngàn anh hào đều bỏ mình tại biển Đông Hải kia, vậy tại sao lại có tin tức truyền về? Bởi vậy tin này có thể là giả, chẳng qua chỉ là lời đồn đãi bây bạ trong giang hồ. Trong trường hợp khác, nếu tin này là thật, lại không thể tìm được người truyền tin, hắn tất không phải người cùng rời bến với nhóm võ lâm hào kiệt đầu tiên, nếu không, đâu cần thiết phải lén lút ẩn nấp, người này hẳn có dụng tâm kín đáo. Xét lại, dù ba ngàn anh hào có táng thân Đông Hải hay không, chúng ta làm sao biết được có chuyện gì đã xảy ra ngòai đó.”



“Ừm, đệ cũng nghĩ như vậy.” Vũ Văn Lâm Đông gật đầu.



Minh Không tiếp tục nói:“Thứ hai đảo Đông Hải trước mặt dù là con đường gì, chúng ta vẫn phải đi, thánh lệnh vẫn phải đọat về.”



“Đó là đương nhiên rồi!” Vũ Văn Lạc lập tức cướp lời,“Con còn chưa kịp nhìn thấy  nó, nhất định phải cướp về!”



“Con im cái miệng!” Vũ Văn Lâm Đông quay lại trừng hắn.



Vũ Văn Lạc rụt cổ, ngượng ngùng cúi đầu.



Minh Không chỉ mỉm cười, nói:“Lần này chúng ta rời bến không cần phải chọn nhiều người, chỉ chọn cao thủ hạng nhất. Biển Đông Hải nguy hiểm trùng trùng, người võ công thấp kém đi chỉ con đường chết.”



“Ừm.” Lan, Minh cũng gật đầu đồng ý. Quá nhiều người hành động không thuận tiện. Ánh mắt tự động nhìn đối phương, nở một nụ cười hờ đầy ám muội.



“Thêm nữa chúng ta cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ.” Minh Không nói đến chuyện này lại nhăn trán. Trên giang hồ, luận đến bản lĩnh lên trời xuống đất, tính ra cũng không thiếu người, chẳng qua họ đều sinh họat trên đất liền, không ai có kinh nghiệm sống trên biển, đây mới điều khó khăn nhất trong lần rời bến này.



Đại dương biến đổi từng giờ từng phút, đối mặt với biển cả mịt mờ, bọn họ cho dù võ công cao đến đâu đi nữa cũng chỉ bằng không.



“Lần này rời bến, thuyền bè đồ đạc bản thiếu có thể phụ trách, tiền bối không phải lo lắng mấy chuyện này.” Lan Thất phe phất quạt nói, dứt lời đưa mắt nhìn Minh Nhị, cười cười.



Minh Nhị bị đôi mắt xanh của Lan Thất nhìn chằm chằm, vốn đang bưng chén trà lên ngang miệng cũng đành buông xuống, hòa nhã nói:“Thủy thủ trên thuyền lẫn người dẫn đường vãn bối có thềm tím đến.” Nói xong đôi con ngươi vô cảm liếc nhìn Lan Thất một cái, lạnh nhạt cười, Lan Thất đáp lại bằng một nụ cười hài lòng đắc ý



Lan gia vốn rất giàu có, Minh gia lớn mạnh ở Thiên Châu, có những lời này của hai người bọn họ, trong lòng mọi người cũng yên tâm.



“Như vậy làm phiền hai vị.” Minh Không cũng không cần khách khí trao nhiệm vụ này cho họ.



“Vậy hẹn sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng chín, tính ra thời gian không còn nhiều lắm, ngày mai chúng ta nên khởi hành đến Anh Châu thôi.” Vũ Văn Lâm Đông cuối cùng nói.



“Ừ.” Mọi người đều gật đầu.



Đêm đó ai nấy lên giường đi ngủ sớm.



Ngày thứ hai, mọi người thức dậy thức dậy từ tinh mơ, mở cửa phòng, đã thấy tiểu nhị đứng sẵn trước cửa phòng bưng nước rửa mặt, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Vì thế họ ở trong phòng rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng thì lấy hành lý đi ra ngòai.


“Vậy thì…… Ninh thiếu hiệp, chàng có thế dạy em không?” Giọng nói hơi nhỏ xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ, như là thẹn thùng lại sợ bị từ chối.



“Được.” Đứa nhỏ thành thật tất nhiên cũng thành thật đáp ,“Cô xem, chính là như vậy.” Dứt lời dùng ngân thương múa một đường kiếm pháp.



“A…… Ninh thiếu hiệp, võ công của chàng thật lợi hai!” Liễu Mạch cô nương vỗ tay khen ngợi, nhìn chăm chú không chớp mắt.



……



Đầu thuyền thật náo nhiệt, đuôi thuyền thì có vẻ im lặng hơn, Mai Hồng Minh đứng cạnh mạn thuyền, nhìn trời xanh cao xa, trong tay nắm một ít đá cuội không biết lấy từ đâu ra, ngẫu nhiên ném một viên, trên mặt biển đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của chim chóc, sau đó thấy một vài cánh chim lảo đảo, một lát sau mới có thể bay xa.



Minh Không cùng Vũ Văn Lâm Đông phía sau nhìn thấy :“Trình độ ám khí của người này đã có thể đuổi kịp Phong huynh.”



Bởi vì thuyền bên kia đa dạng màu sắc hơn, bên này chẳng những đại hiệp, thiếu hiệp nhìn bên kia nhiều hơn, ngay cả Minh Nhị, Lan Thất cũng thích nhìn qua. Bên kia chẳng những có nhiều mỹ nhân như họa, còn có thiếu hiệp tư thế oai hùng biểu diễn võ công, cũng có vài mỹ nữ, hiệp sĩ cùng nhau viết chuyện xưa, nhìn thế nào cũng thú vị hơn thuyền bên này.



Cứ thế, Lan Thất cuối cùng than thở:“Chuyến này chẳng có ai cùng tán gẫu.”



Minh Nhị nói:“Sao lại không thấy bóng dáng Phượng Duệ huynh nhỉ?”



Im lặng, trầm mặc.



Tiếp theo bắt đầu ngấm ngầu đấu đá.



Trời xanh không một đụn mây, dưới là biển xanh biêng biếc.



Đã vào tháng mười, thời tiết chuyển lạnh hơn, tuy là người giang hồ ai cũng có nội lực, sức chịu rét hơn hẳn người thường, nhưng trên biển gió to, so với trên đất bằng lạnh hơn mấy lần, chuyện vận công chống lạnh tất hao tổn nhiều nội lực, cho nên người người đềo khóac thêm áo



Sáng sớm, đầu thuyền vắng hoe, mọi người đều ở khoang thuyền dùng bữa sáng.



Lan Thất khóac một chiếc áo chòang màu tím, đứng ở mũi thuyền nhìn cánh chim biển chao nghiêng trên trời. Gió biển phần phật, tóc đen như mực cùng tà áo bay phất phới giữa không trung, xa xa nhìn lại, giữa biển khơi mênh mông cuồn cuộn, một hình bóng áo tím đứng ở mũi thuyền, trong cứng cỏi lại mang theo cô đơn lẻ loi không gì sánh được.



Như thể là một người chống đỡ thiên địa, mạnh mẽ kiên cường khiến người kính sợ, nhưng cũng mạnh mẽ kiên cường đó khiến người đau lòng không thôi.



Phượng Duệ vừa đi ra khỏi khoang thuyền, vừa liếc mắt đã thấy được hình ảnh đó, yên lặng nhìn, khuôn mặt hờ hững, chỉ có đôi con ngươi đen thẳm là cuồn cuộn mạch nước ngầm.



“Phượng Duệ.” Phía sau truyền đến âm thanh quen thuộc.



“Sư thúc.” Phượng Duệ không quay đầu lại, ánh mắt dõi theo hình bóng kia.



“Hai người……” Minh Không dừng một chút, mới nhẹ nhàng nói,“Hai người chia lìa nhiều năm, lần này con vì hắn mà xuống núi, nếu đã gặp, vì sao không nói chuyện rõ ràng một lần?”



Phượng Duệ trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:“Không cần thiết. Sư thúc, nay đã gặp được, người cảm thấy chuyện mở miệng giải thích là cần thiêt sao?”



Minh Không không khỏi im lặng.



Phượng Duệ dời bước, chậm rãi tiến đến gần mũi thuyền, để có thể tiến tới gần người đứng ở mũi thuyền bên kia thêm chút nữ.



“Thật sự không cần. Sư thúc, nay người đó đã đứng đầu Lan gia, là ‘Bích Yêu’ Lan Thất thiếu khiếm giang hồ kinh sợ, người đó tuyệt đối sẽ không quay đầu nhìn lại, mà năm đó lúc con bước chân ra đi bước đầu tiên, đã mất tư cách quay trở lại, chúng con…… Đã không còn cần thiết. Có thể cứ tiếp tục như vậy, có lẽ……” Phượng Duệ ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam cao vợi, hình như do ánh mặt trời quá chói cháng nên mắt hơi đau, nhắm lại, trong mắt hơi hơi ẩm ướt,“Có lẽ, đến một ngày nào đó…… người đó và con có thể quên đi chuyện cũ, khi ấy…… Chúng ta…… Có lẽ là đã chết, có lẽ là đã đầu thai lần nữa.”