Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 243 : Vàng ngọc cũng thối rửa (Hạ)

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


… “Ngân xà này không ăn ‘Ngân châu quả’ nhưng lại bị mùi hương của nó dụ hoặc, cho nên nơi nào có ‘Ngân châu quả’ tất có rắn này, đáng tiếc Nhị công tử thế nhưng không biết.”…



Lan Thất đặt con gà và đống củi xuống đất, phủi phủi tay nhìn Minh Nhị từ trên cây nhẹ nhàng phi thân hạ xuống.



Minh Nhị cũng nhìn lại nàng, chẳng hay Lan Thất thiếu làm cách gì để nhóm lửa đây?



Lan Thất nhướn mày, nhìn Minh Nhị có phần khiêu khích: “Nhị công tử, trước kia chưa có đá lửa, lão tổ tông chúng ta lấy lửa thế nào chắc ngươi cũng biết?”



Minh Nhị nghiêm túc ngẫm lại, tựa hồ từng xem qua sách nói là đánh lửa*, chỉ có điều… Nhìn cây cối xung quanh, lại nhìn đống củi trên mặt đất, lẽ nào nàng định đánh lửa thật?



*Đánh lửa: dùng hai thanh gỗ nhỏ đánh mạnh vào nhau để tạo ra lửa.



Lan Thất cười cười, lại đi vào rừng cây, lần này rất nhanh đã quay lại, còn nhặt một ít lá khô.



“Nhị công tử muốn có lửa không?”



Minh Nhị vừa nghe hỏi sao lại không biết ý gì, thiên hạ không có chuyện ăn cơm không trả tiền, tự nhiên cũng không có lửa sẵn. “Thất thiếu muốn tại hạ làm gì?”



Lan Thất ném toàn bộ đám lá khô xuống dưới chân Minh Nhị, “Nhị công tử, nghe nói Minh gia các ngươi có một môn ‘Hỏa vân chưởng’ rất lợi hại, cho nên…” Ngón tay chỉ chỉ đám lá khô dưới chân, “Liền phiền Nhị công tử dùng ‘Hỏa vân chưởng’ của ngươi hong khô đám lá này, nhớ kỹ, phải hong đến mức vừa chạm vào liền vỡ ấy.”



Minh Nhị thoáng suy nghĩ, đại khái hiểu được hàm ý, khẽ thở dài nói: “Tại hạ cũng không biết hóa ra ‘Hỏa vân chưởng’ còn có công dụng này.”



“Ha ha… Bản thiếu là người thế nào, đương nhiên có thể đem thứ vô dụng biến thành hữu dụng.” Lan Thất cười hết sức khoan khoái.



“‘Hỏa vân chưởng’ được giang hồ ca tụng là chí dương chi chưởng.” Minh Nhị công tử nhàn nhạt cải chính một câu, tự đáy lòng lại đang cảm thán, tuyệt học giang hồ từ khi nào thì biến thành thứ vô dụng vậy?



“Đối với bản thiếu, chưởng này dùng để hong củi còn có một chút tác dụng.” Lan Thất làm bộ khoát khoát tay.



Minh Nhị không nói gì nữa. Cùng Lan Thất tranh miệng lưỡi lợi hại không phải là hành động khôn ngoan, bởi vì nàng nhất định muốn tranh đến cùng, nhất định phải giành phần thắng.



Lan Thất vận chưởng chấn ra một cái hố nhỏ trên mặt đất, sau đó chất củi vào trong hố, lúc đứng dậy thì thấy Minh Nhị đang ôm đám lá khô đưa lại phủ lên trên đống củi. Nàng lại nhặt hai hòn đá, một tay cầm một hòn lần lượt vận lực đánh vào đám lá khô, tức khắc tia lửa bắn ra tung tóe, đám lá khô bắt lửa liền bốc cháy.



Minh Nhị đứng nhìn một lúc rồi cũng ngồi xổm dưới đất như Lan Thất canh lửa cháy, chân mày hắn cau lại, trong con ngươi tràn ra một tầng ý cười nhàn nhạt.



Lan Thất vừa ngẩng đầu liền liếc thấy ý cười trong mắt hắn, không khỏi hỏi: “Nhị công tử cười gì đấy?”



“Tại hạ đang nghĩ Thất thiếu vì sao biết nhiều như vậy.” Minh Nhị nói.



Lan Thất cười cười, phủi tay đứng dậy, “Việc bản thiếu biết so với Nhị công tử tuyệt đối nhiều hơn gấp trăm lần.”



“Thất thiếu thông minh tuyệt đỉnh, hiểu nhiều biết rộng là điều đương nhiên, tại hạ chỉ khó hiểu, Thất thiếu đường đường là thế gia tử đệ (con em thế gia), làm sao lại biết những thứ này?” Minh Nhị nhìn Lan Thất, trong con ngươi mênh mang không nhìn ra tâm tư.



“Nhị công tử thay vì đem tâm tư đặt trên người bản thiếu, thì không bằng đi săn mấy con gà rừng thỏ hoang đi, bản thiếu không có chuẩn bị phần cho ngươi đâu.” Lan Thất chỉ chỉ con gà trên mặt đất, nhắc nhở con vật này chỉ là phần của mình.



Minh Nhị cười cười, cũng không truy vấn nữa, đứng dậy vào rừng tìm thú săn.



Rừng cây rất lớn, thú săn cũng rất nhiều, đặc biệt là thỏ hoang. Tuy nhiên Nhị công tử lại chỉ chăm chăm đi tìm gà rừng, bởi hắn không biết nếu bắt được thỏ rồi thì phải xử lý thế nào, nên cuối cùng quyết định cứ tìm bắt gà thôi. Đợi lát trở về nhìn Lan Thất làm thế nào mình sẽ làm y theo thế ấy là xong.



Chờ Minh Nhị thật vất vả săn được một con trở về, cách rất xa đã ngửi thấy mùi gà nướng. Khoảnh khắc đó, dù Nhị công tử thanh cao tao nhã thế nào chăng nữa cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, thật lâu chưa từng ngửi qua hương vị bậc này. Trở lại trước sơn động thì thấy hai bên đống củi trên mặt đất dựng hai cành cây cao, trên đỉnh chạc cây gác một cành cây dài ngang qua đống lửa, trên đó đang treo một con gà nướng, lớp mỡ chảy ra vàng ươm, tiếng mỡ lèo xèo khiến người ta ứa nước miếng.



“Vừa vặn của bản thiếu đã chín, ngươi nướng đi.” Lan Thất không sợ nóng phỏng mà trực tiếp lấy gà nướng xuống, thuận tay xé một khối da vàng óng bỏ vào trong miệng. “Chậc chậc… Giòn quá! Thơm thật!” Lại xé thêm một miếng thịt bỏ vào miệng, “Ái chà chà…, ngon quá, tiếc là thiếu chút gia vị.”



Minh Nhị nhìn con gà nướng vàng óng kia đột nhiên cảm thấy rất đói bụng. Lập tức gỡ cành cây xuống, cột hai chân con gà của mình lại rồi treo lên.



Bên kia Lan Thất vừa ăn gà vừa quan sát Minh Nhị, khi thấy hắn trực tiếp treo gà vào cành cây, nàng không khỏi trợn mắt há mồm, chỉ tiếc khi đó Minh Nhị đang lo buộc gà không phát hiện ra.



Lan Thất tiếp tục ăn gà, bích mâu đương nhiên cũng không bỏ qua bất kỳ động tác gì của Minh Nhị công tử, chỉ thấy hắn treo gà xong thì gác ngay lên đống lửa, nàng lập tức thối lui về phía sau mấy trượng. Quả nhiên, phụt một tiếng ngọn lửa bốc cao, Minh Nhị công tử a lên một tiếng nhỏ đồng thời nhanh chóng nhảy lùi lại, tuy rằng phản ứng mau lẹ, người không bị thương, nhưng ống tay áo vẫn bị cháy một mảnh. Minh Nhị nhìn con gà trên ngọn lửa, trong lòng dâng lên nỗi băn khoăn, quay sang nhìn Lan Thất thì thấy vẻ mặt nàng quái dị, ngũ quan đều hơi nhúm nhó, làm như muốn khóc lại như muốn cười.



Chẳng lẽ nướng gà thế này không đúng? Minh Nhị âm thầm suy nghĩ. Nhưng vừa rồi chẳng phải Lan Thất cũng treo gà lên nướng như thế này sao? Đương nhiên chuyện này hoàn toàn không thể trách Minh Nhị công tử, việc nướng gà đối với Nhị công tử mà nói bình sinh là lần đầu tiên, không biết làm thế nào cũng là chuyện bình thường.



Con gà nướng kia bốc cháy rừng rực, cuối cùng lửa dần dần tắt, bởi vì lông gà cháy gần như sạch trụi để lộ ra phần thân đen thui cùng lớp lông chưa bị đốt sạch lởm chởm, nhìn bề ngoài thôi cũng đủ khiến cơn thèm ăn Minh Nhị công tử biến mất, so với con gà trong tay Lan Thất quả là một trời một vực.



“Hôm nay cuối cùng bản thiếu cũng biết cái gì gọi là ‘Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa’, hóa ra chính là để chỉ Nhị công tử ngài.” Lan Thất bày ra vẻ mặt hết sức thán phục ngưỡng mộ nhìn Minh Nhị.



Minh Nhị nhìn con gà đen thui kia chỉ có thể bất đắc dĩ thán một tiếng, “Ở trên đảo này tại hạ mới biết được, thì ra trên đời này còn có nhiều việc ta không thể làm.” Nghĩ tới hắn từ nhỏ đã là thiên phú kỳ tài, mọi thứ chỉ cần học qua một lần là có thể lĩnh hội được, trên thông thiên văn địa lý, dưới thạo cầm kỳ thư họa, võ công lại càng không cần phải bàn, đưa mắt nhìn khắp võ lâm, bậc như hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lúc này ngay cả một con gà nướng cũng không xong, ngẫm lại liền muốn thở dài.



“Nhị công tử, trước kia ngươi ăn gà như thế nào?”  Lan Thất hỏi lại.



Minh Nhị trầm tư một hồi cuối cùng cười khổ nói: “Đặt trong dĩa.”



Nhị công tử khi thấy gà thì đã được nấu chín đặt sẵn trên bàn tỏa hương bốn phía, nào có nhiều cơ hội trông thấy gà sống. Nói thật hắn đã sống hơn hai mươi năm song chưa từng tự mình động thủ làm cơm, ngay cả cửa nhà bếp Minh gia ở đâu cũng không rõ. Từ nhỏ ngoài học võ công ra thì là cầm kỳ thư họa, đến cả cơ quan binh thư đều đọc qua, nhưng chưa từng học qua nấu nước nấu cơm, đơn giản vì không ai dạy mà hắn cũng chưa từng nghĩ muốn học. Thế gia công tử mười ngón không dính dương xuân thủy* làm sao có thể nghĩ đến mấy việc này.



*Dương xuân thủy là nước tháng ba, lúc này đang trong mùa xuân, nước rất lạnh. Ý cả câu tháng ba nước lạnh không bao giờ phải đụng vào, chỉ những gia đình có điều kiện tốt.



“Trích Tiên Minh Nhị công tử à Trích Tiên Minh Nhị công tử…” Lan Thất nhìn con gà cháy đen kia, lông không nhổ, ruột không bỏ cũng không rửa sạch cứ thế đặt lên lửa nướng, lại nhìn đoạn tay áo bị cháy của Minh Nhị, vẻ mặt ngạc nhiên đánh giá hắn, “Ngươi thật sự là người mà trong chốn võ lâm, phàm lão nhân lão thái thái nhắc tới liền hận không thể là con cháu nhà mình, thiếu niên tiểu tử nhắc tới liền bày ngay vẻ sùng bái ngưỡng mộ, Minh gia Nhị công tử Minh Hoa Nghiêm?”



Minh Nhị cười khổ một tiếng, “Thất thiếu.”



Lan Thất một tay cầm con gà nướng vàng óng của mình, một tay chỉ vào con gà cháy đen kia, nói: “Bản thiếu thật muốn đem con gà này quảng truyền trên giang hồ một phen, để mọi người đều biết này là do Minh Nhị công tử nướng, muốn nhìn một chút xem những người đó cười đến đứt ruột đứt gan như thế nào.”



“Haizzz, rõ ràng Thất thiếu cũng nướng như vậy.” Minh Nhị vẫn không rõ nguyên nhân.
“Câm miệng!” Lần này đến phiên Lan Thất tức giận, trừng mắt Minh Nhị, vành tai hơi nóng lên. Nàng đương nhiên biết có thể giấu giếm thế nhân nhưng không thể lừa được Giả Tiên này, có điều… Lại còn dám nhắc chuyện đêm qua! Nhưng mà… Bích mâu Lan Thất khẽ xoay chuyển, ha ha… Đêm qua… Hừ hừ, Giả Tiên, bản thiếu đã biết làm thế nào để chỉnh đốn ngươi!



Minh Nhị lần này rất nghe lời không hề lên tiếng, trong lòng tự hỏi vừa rồi sao lại nói ra lời như vậy, việc này vốn không cần nói rõ, trong lúc nhất thời không khỏi có chút mờ mịt, may mắn trong sơn động ánh sáng mơ hồ, hai bên lại cách xa không thấy rõ nét mặt của nhau.



Lan Thất cầm ngoại bào đắp lên trên người một cái rồi ngủ, Minh Nhị cũng cởi áo khoác đắp lên người rồi nằm xuống, trong sơn động nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có ánh trăng lặng lẽ không tiếng động chiếu vào. Hai người đã rất nhiều ngày chưa được một giấc ngủ ngon, nay ăn uống no đủ, chỉ chốc lát đã say sưa đi vào giấc mộng.



Nửa đêm, Minh Nhị tỉnh dậy, bởi vì trong động rất lạnh, giống như nằm trên khối băng khiến thân thể vốn ấm áp cũng bị nhiễm lạnh.



Cuối thu đầu đông, nhiệt độ ban đêm thấp đến mức nào có thể tưởng tượng được, mà giường đá lạnh lẽo dù cho thể chất tốt đến đâu cũng không có cách nào làm ấm lên được, Minh Nhị trước kia chưa ngủ qua nên không biết, nhưng nhìn Lan Thất nằm ở đằng kia không cần giường mây vẫn có thể ngủ, thầm nghĩ mình cũng sẽ không đan đâu.



Ngồi dậy có thể nhìn thấy quang cảnh trong động rất rõ, ánh bạc chiếu sáng lấp lánh trước cửa động, nghĩ đến bên ngoài ánh trăng còn sáng hơn. Nhìn về phía Lan Thất bên kia vẫn ngủ say không một tia động tĩnh. Lặng lẽ đứng dậy, lặng lẽ dời bước đi qua, thân mình Lan Thất trên giường cuộn tròn như một đứa bé, Minh Nhị nhìn, có vài phần kinh ngạc lại có vài phần buồn cười. Khi cặp bích mâu mị hoặc chúng sinh nhắm lại, khuôn mặt liền mất vài phần khí thế hiện ra vẻ nhỏ bé và yếu đuối, mi tiêm khẽ nhíu lại, trong mộng hình như có ưu sầu.



Một Lan Thất như vậy Minh Nhị chưa bao giờ gặp qua, tay đã cầm sáo trúc trong tay áo, nhưng khi ánh mắt chạm đến thân mình còn đang cuộn tròn kia, không biết vì sao sát ý trong lòng đột nhiên tiêu tan, chậm rãi buông lỏng tay, xoay người lặng lẽ ra ngoài động.



Minh Nhị đi ra sơn động là lúc, Lan Thất mở mắt, cặp bích mâu trong suốt không một tia mơ màng. Một khắc kia khi Minh Nhị đứng dậy nàng liền tỉnh, mười mấy năm qua, nàng đã sớm không biết tư vị say giấc mộng đẹp là thế nào, dù gió thổi lá rơi cũng có thể làm nàng tỉnh lại ngay tức khắc. Thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ngọc phiến, xoay người, ánh mắt sâu xa nhìn ra cửa động.



Ngoài động, quả nhiên là một vùng sáng bạc.



Minh Nhị chắp tay đứng trước cửa động nhìn lên bầu trời đêm, trăng sáng như ngọc, trong suốt như sương, đêm lạnh thấu xương.



Móc sáo trúc từ trong tay áo ra muốn thổi một khúc, song nhớ tới người đang ngủ say trong động liền từ bỏ, ngắm nghía trong tay, đột nhiên nhớ tới lời Lan Thất nói: [Tiếng sáo Nhị công tử cũng như con người Nhị công tử, bên ngoài hoàn mỹ không tỳ vết, bên trong hoàn toàn trống rỗng, lấy băng nguyên, hoang mạc so sánh cũng hơn hẳn Nhị công tử, ít nhất ở đó còn có băng và cát, mà Nhị công tử… Thế gian hết thảy đều không nhập tâm ngươi. Võ lâm chí tôn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ chẳng qua cũng chỉ là thứ mà Nhị công tử muốn thưởng qua chút thôi.]



Hoàn toàn trống rỗng ư? Bất giác cười, nụ cười hoang vu lạnh lẽo.



Trống rỗng thế nào được. Minh gia chẳng phải nằm trong lòng bàn tay hắn đấy sao.



Không gì nhập tâm ư. Thu Hoành Ba chẳng phải đã tặng hắn thiên ti y đấy sao.



Thế nhưng… Vì sao… Trong lòng luôn lạnh lẽo như vậy, dù làm gì cũng chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là thỏa mãn, ấm áp như lời người khác nói.



Bàn tay xòe ra, thật sự trống không.



Tĩnh tâm tìm kiếm, thật sự rỗng tuếch.



Nâng chưởng, năm ngón tay nắm lấy ánh trăng phía chân trời.



Lan Nhân Bích Nguyệt… Mỹ vật chí thánh, đại biểu cho thiên hạ võ lâm, hắn phải lấy được. 



Chỉ cần có được “Lan Nhân Bích Nguyệt”, vậy sẽ có thể nắm hết mọi thứ trong tay, không còn là trống rỗng.



“Chỉ cần có ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, vậy sẽ nắm được hết thảy mọi thứ trong tay.”



Suy nghĩ trong lòng bất chợt vang bên tai, bỗng nhiên cả kinh, sau đó liền bình tĩnh lại. Thế gian này có thể tới gần hắn như vậy chỉ có nàng, cũng chỉ có nàng hiểu hắn như thế, chỉ có thể là nàng.



“Trăng sáng như thế, chỉ một người thưởng thức thật tịch mịch.” Lan Thất sóng vai đứng với Minh Nhị.



Minh Nhị quay đầu nhìn nàng, “Thất thiếu tỉnh rồi sao?”



“Tuyệt đối không phải vì lạnh mà tỉnh.” Lan Thất cười ngọt ngào, “Chỉ vì Nhị công tử vừa rời đi, trong lòng ta liền cảm thấy trống trải, nên cũng tỉnh ngay.”



Minh Nhị nhíu mày nhìn Lan Thất, chốc lát sau lộ ra một nụ cười khẽ, trong ánh trăng sáng quả thật như tiên như ngọc, tuấn mỹ không thể tả. “Thì ra Thất thiếu đổi chiêu.”



Lan Thất gật đầu, cười tủm tỉm nhìn Minh Nhị, vẻ mặt hiện rõ ngươi quả là tri kỷ của ta, hơi tới gần, giọng nói nhẹ như thì thầm, “Nhị công tử tiếp chiêu chứ?”



“Thịnh tình Thất thiếu, tại hạ sao lại có thể không nhận.” Minh Nhị điềm tĩnh đáp.



“Haizzz, thế gian này không còn có ai có thể khiến bản thiếu dụng tâm như Nhị công tử.” Lan Thất thở dài đưa tay xoa mặt Minh Nhị, nhu tình vô hạn, bích mâu cuộn sóng, dưới ánh trăng, phảng phất như toàn bộ đất trời đều thu vào trong đôi mắt này, khuynh hồn nhiếp phách.



Minh Nhị xoay người nhìn Lan Thất, hơi cúi đầu, con ngươi mênh mang chống lại cặp bích mâu độc nhất vô nhị thế gian, cười ôn hòa, hỏi: “Ngươi nói xem, cuối cùng sẽ như thế nào?”



Đến lúc này, thật giả đã rõ, vậy đến cuối cùng, kết quả sẽ ra sao?



“Không biết mới thú vị.” Lan Thất nhìn đôi con ngươi mênh mang xa xôi kia, tới gần hơn nữa, nàng muốn nhìn thấy thân ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đó.



Một cây sáo trúc bỗng chen vào giữa hai người.



“Ngươi nên nhớ đêm nay ngươi đã ăn mật rắn, thịt rắn, còn có ‘Ngân châu quả’ tẩm dịch rắn nữa.” Minh Nhị nhả rõ từng chữ. Ngụ ý tất nhiên muốn nàng tránh xa một chút.



Bích mâu Lan Thất thoáng hiện tia yêu dị, Minh Nhị thầm nghĩ không ổn.



“Vậy ngươi cũng nếm thử đi.”



Cộp!



Nháy mắt lui về phía sau nhưng Minh Nhị công tử vẫn không thể trốn thoát, cái ót đập vào vách đá trên sơn động, ngay sau đó lại cảm thấy trên mặt đau xót, mà Lan Thất chỉ cảm thấy răng như sắp gãy.



Minh Hoa Nghiêm cùng Lan Tàn Âm lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, phát sinh trên biển Đông Hải, tại một hoang đảo, trước một sơn động, chỉ có cảm giác là: Minh Hoa Nghiêm bị đụng đau đầu, Lan Tàn Âm bị đụng đau răng.



Đương nhiên, trừ bọn họ người bên ngoài không ai biết.