Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 249 : Đau thương trong mộng
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
… “Ai da, đại công tử à, ngươi dù có tình ý với bản thiếu, yêu thương nhung nhớ bản thiếu, mà bản thiếu dù không để ý đến cái gọi là phân đào đoạn tụ gì đấy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bản thiếu vẫn thấy ngượng ngùng nha.”…
Ngày mười tám tháng mười một, đêm, Đông Hải Bắc khuyết Nam phong.
Ngọn Nam phong không kỳ vĩ hiểm trở như ngọn Bắc phong, cũng không có cung vàng điện ngọc trang nghiêm tráng lệ, trên ngọn Nam phong chỉ có nhà đá thạch lâu vô cùng đơn sơ giản dị, từng dãy nhà đá được xây dựng cách biệt nhau vây quanh ba vị trí chân núi, lưng núi, đỉnh núi. Xa xa nhìn lại, nhà, lâu, núi hòa làm một thể, trong bóng đêm chỉ có thể thấy một ngọn núi cao ngất đứng sừng sững.
Ngọn Nam phong và ngọn Bắc phong là cấm địa của Đông Hải, tất cả dân chúng bình thường đều không được tiến vào. Trên ngọn Bắc phong, phàm là người Đông Hải đều biết đó là nơi ở của Đông Hải chi vương; còn trên ngọn Nam phong thì không có ai khác ngoài người của phủ thiếu chủ, cũng không ai biết thật sự trong đó có gì.
Mà đêm nay, có hai người thừa dịp trăng tối gió to mò đến Bắc khuyết Nam phong.
Dưới chân núi, một dãy nhà đá chỉnh tề đứng thẳng trong bóng đêm, ngoại trừ bốn hướng đông tây nam bắc có chút ánh sáng le lói còn lại là một màu đen kịt, không một tiếng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm vi vu lướt qua.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài.
Hai người núp trong trong bóng tối quan sát dãy nhà đá phía trước, một lúc sau, một người trong đó nói nhỏ: “Giả Tiên, thủ hạ họ Vân cũng nhiều thật đấy, hơn nữa đều không đơn giản.”
Nhà đá phía xa nhìn qua phảng như không có một chút hơi người nhưng lại khiến người khác cảm giác được một áp lực nặng nề, trong yên tĩnh, người bình thường không phát hiện được nhưng bọn họ lại có thể loáng thoáng nghe được thanh âm hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, nếu không phải cao thủ hạng nhất sẽ không có khả năng hít thở như vậy.
“Hoàng triều võ lâm cơ hồ bị hắn làm cho long trời lở đất.” Người còn lại thấp giọng nói. Ngụ ý rằng ngươi cảm khái cũng thật dư thừa, nếu Đông Hải đảo đều là những người vô dụng vậy có thể cướp được “Lan Nhân Bích Nguyệt” sao? Có thể làm tổn hại bao nhiêu cao thủ võ lâm của hoàng triều sao? Hơn nữa còn làm bọn họ thụ thương, chịu bao nhiêu đau khổ.
Hai người này không cần suy nghĩ, chính thị Lan Thất, Minh Nhị.
Hai người trốn bảy tám ngày, nhờ phúc của “Tử phủ tán”, cộng thêm cả hai tuổi trẻ khỏe mạnh cho nên vết thương chóng lành, hàn độc trong người Lan Thất đã được Minh Nhị tạm thời áp chế nên không lo tái phát trong khoảng thời gian này.
Hai người thấy thương thế đã tốt lên, lương khô, thỏ hoang, gà rừng đã ăn chán ngấy, bờ hồ nhỏ cũng không phải kim lâu ngọc các có rượu ngon, mỹ nhân, chăn gấm, vả lại mọi chuyện đã chuẩn bị được gần như hoàn tất, lúc này hẳn nên cùng Đông Hải đảo tính toán nợ nần rồi. Cho nên tối nay xuất hiện ở Bắc khuyết Nam phong này, theo như Lan Thất nói, chuyện Vân Vô Nhai hy vọng bọn họ làm còn thiếu một thôi.
“Giả Tiên, ngươi nói xem đối với mong muốn cuối cùng này của Vân đại thiếu chủ, chúng ta nên làm thế nào để thành toàn hắn mới tốt?” Lan Thất lôi ngọc phiến từ trong tay áo ra toan phe phẩy vài cái, nhưng lại thấy làm vậy trong mùa đông thế này thì không hợp cho lắm, cho nên chỉ đành gấp lại sảng khoái gõ một cái lên vai Minh Nhị.
Minh Nhị công tử nghe Lan Thất lại gọi một tiếng “Giả Tiên” thì lỗ tai nhịn không được nhảy dựng lên. Tuy hắn biết xưng hô này không tính là quá phận, Lan Thất gọi như vậy cũng không hề gì, nhưng nhỡ nàng gọi quen miệng rồi trước mặt mọi người cũng gọi như vậy, thật sự là vô cùng tổn hại hình tượng ôn nhã như tiên trước sau như một của hắn. Cho nên Nhị công tử quyết định vờ như không nghe thấy.
Lan Thất chờ một lúc không thấy Minh Nhị lên tiếng trả lời, không khỏi kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn. Mặc dù bọn họ đang nấp trong bóng tối, mặc dù trăng trốn sau mây, nhưng lấy thị lực và cự ly gần như vậy cũng đủ để nàng thấy rõ ràng khuôn mặt của Minh Nhị. Cho nên nàng nghiêng người dựa vào hắn, mềm mại dịu dàng kéo dài giọng gọi một tiếng: “Minh lang…”
Vì vậy, dù chưa bao giờ thấy lạnh trong mùa đông khắc nghiệt nhưng lúc này thân hình Minh Nhị công tử lại run lên một cái, chính xác là rùng mình một cái.
Vừa dựa trên người hắn Lan Thất há lại không biết, cho nên nàng rất vui vẻ không tiếng động cười rộ lên.
Vô luận là quân tử phong nghi như ngọc, thư sinh tao nhã ân cần, hay là người khiêm tốn nhún nhường nhân ái vô tư… tất cả những người này khi đối diện với Lan Thất chỉ có thể chào thua, cho nên Minh Nhị công tử chỉ có thể thầm thở dài một hơi đầy bất lực, nói: “Ba tầng tháp cao ấy, Thất thiếu muốn san bằng hay quét sạch?”
“Cái này…” Lan Thất hơi nheo mắt đánh giá Bắc khuyết Nam phong sừng sững trong bóng đêm, ba nơi chân núi, lưng núi, đỉnh núi được nhà đá thạch lâu xây dựng vây quanh một vòng vừa giống chiếc thắt lưng, lại giống hàng rào bảo vệ ngọn núi. Đôi bích mâu lóe lên trong bóng đêm, nói, “Bản thiếu cho rằng ngọn núi này đẹp như vậy, chỉ chơi đùa dưới này thôi thì thật không thú vị gì cả.”
Minh Nhị suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, chân núi quá dễ dàng đắc thủ, không đủ để phù hợp với mong muốn của Vân thiếu chủ, vậy chúng ta sẽ lên lưng núi.”
“Đi thôi.”
Ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ một cái vào vai Minh Nhị, hai người đồng thời đề khí lao đi. Trong bóng đêm, vốn là hai màu áo xanh, áo tím cũng nhuộm một màu tối đen như mực khiến cho thân ảnh hai người tựa hồ hóa thành hai làn khói mực, vô thanh vô tức nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt đã bay tới trước dãy nhà đá dưới chân núi.
Hai người quan sát dãy nhà đá một lúc, trong lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên không phải nhà đá thông thường, một nhà một tường, một hành lang một cột trụ, ngay cả góc nhà mái hiên đều ẩn giấu huyền cơ, mà cơ quan ám khí nhất định không ít. Quay đầu nhìn người bên cạnh, gật đầu một cái, sau đó Minh Nhị dẫn đầu mà đi, Lan Thất theo sát phía sau.
Lan Thất mặc dù đối với cơ quan trận pháp cũng coi như tinh thông, tuyệt không chịu thừa nhận Minh Nhị lợi hại hơn mình nhưng lúc này nàng vẫn vui vẻ nhường bước, nhường Giả Tiên giả nhân giả nghĩa đi trước.
Minh Nhị đề khinh công đến cực hạn, phảng như một chiếc lá rụng tung bay, trái vòng phải quẹo, vận một bộ pháp an toàn xuyên qua nhà đá. Sau lưng Lan Thất như gió đuổi theo, lá rơi nơi nào gió dừng nơi ấy, lá bay đến đâu gió thổi đến đấy. Hai người thở không nghe hơi chân bước không tiếng, né những chỗ tối có cao thủ ẩn núp, tránh khỏi những cơ quan ngầm, ngẫu nhiên cũng sẽ đụng phải một cao thủ thủ trận, thời khắc đó, Minh Nhị công tử ra tay nhanh như chớp, gã kia còn chưa kịp phản ứng đã choáng váng ngất đi, hoặc là bị điểm huyệt, hoặc là… Một chiêu đoạt mệnh! Mà cùng khắc Nhị công tử xuất thủ, ngọc phiến trong tay Lan Thất nhẹ nhàng phẩy một cái, gã bị Nhị công tử đánh ngã bị một quạt gió này thổi tới, im hơi lặng tiếng ra đi. Hai người cứ thế không hề dừng bước tiếp tục bay đi, khoảng nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng bình yên đi qua trận nhà đá, nhẹ nhàng bay lên lưng núi.
“Nhị công tử nha, ngươi nói xem nếu chúng ta hợp tác, có phải bất kỳ nơi nào trên đời này đều có thể đi?” Có lẽ bọn chúng hết sức tự tin với việc phòng thủ dưới chân núi cho nên đường lên lưng núi không hề có trạm gác ngầm, bởi vậy Lan Thất có thể yên tâm trêu ghẹo Nhị công tử.
“Tại hạ trước nay luôn hy vọng có thể sống lâu trăm tuổi, Thất thiếu không bằng tìm một người võ công cao cường lại anh hùng hổ đảm đi cùng thì tốt hơn, tỷ như Liệt Sí Phong Liệt huynh.” Minh nhị công tử đáp.
“Ai da, Nhị công tử à, chúng ta trải qua một đoạn ngày dài đồng sinh cộng tử, nói thế nào tình cảm cũng là cứng hơn vàng nặng hơn núi, sao ngươi có thể nói ra lời bạc tình bạc nghĩa như vậy.” Thanh âm của Lan Thất có thể so với nỗi đau khổ của mười tám oán phụ cùng ca thán.
Minh Nhị bỗng dừng bước, trong nháy mắt Lan Thất liền vượt lên trước, nhưng nàng vội quay người lại tới trước mặt Minh Nhị, “Sao vậy?”
“Tại hạ đang suy nghĩ…” Vẻ mặt Minh nhị công tử do dự.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Lan Thất nghiêm túc. Lẽ nào chuyến này có gì sơ sót? Không đúng, vô luận là Minh gia hay Lan gia, nàng và Giả Tiên đều đã an bài tính toán ổn thỏa.
Minh nhị công tử bình tĩnh nhìn Lan Thất, gương mặt trang trọng nghiêm túc, nói: “Nhân tài như Thất thiếu ba lần bốn lượt biểu lộ tâm ý với tại hạ, tại hạ lại không phải gỗ đá, há có thể vô tình, cho nên, phân đào đoạn tụ* cũng được, uyên ương bạc đầu cũng tốt, tại hạ chỉ có một điều kiện, đó là: Nếu Thất thiếu gả cho ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị giá trang (đồ cưới), còn nếu Thất thiếu muốn lấy ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị sính lễ. Nếu Thất thiếu đồng ý, vậy tại hạ tuyệt không có lý gì không đáp ứng.” (*phân đào đoạn tụ: điển tích điển cố nói về mối tình đồng tính)
Minh Nhị nói một mạch, Lan Thất đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó là cắn răng trợn mắt.
“Vì sao không phải Minh gia các ngươi chuẩn bị giá trang sính lễ?!”
Lan Thất nghe vậy cũng nhìn về phía Minh Nhị, bích mâu chớp chớp, như cười như không.
Cùng một khắc đó, hàn ý sắc bén, kiếm quang hiển lộ, bốn đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, Minh Nhị, Lan Thất nhanh như tia chớp vọt lên giữa không trung nghênh đón hắc ảnh, sáo trúc và ngọc phiến đồng thời cắt qua, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe, phía dưới mọi người ngửa mặt trông lên chợt thấy trên mặt âm ấm mùi tanh xộc mũi mới tỉnh ngộ hóa ra là máu tươi rơi trúng, nhất thời không biết là kinh hay là sợ, tất cả đều đứng ngẩn ngơ bất động.
Bốn thi thể rơi xuống đất cái phịch, sau đó hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống.
“Lần này phiền toái rồi.” Lan Thất thở dài một tiếng.
Âm hưởng vừa rồi nhất định đã kinh động đến đám cao thủ thủ vệ trong dãy nhà đá, mà những người này đều mất nội lực vốn dĩ đã khó rời đi, lại còn thêm cơ quan trận pháp, xem ra…
Quay đầu nhìn về phía Minh Nhị, ánh mắt hai người giao nhau, gật đầu một cái.
Ngươi phá trận.
Ta mở cửa.
Lan Thất phi thân vọt về phía lối đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Minh Nhị đi một vòng quanh tường đá, sau đó trước một bức tường di động bộ pháp như vừa rồi, lại đánh tiếp một chưởng về phía một bức tường khác, một lúc sau, tường đá chậm rãi xê dịch, bên trong tường truyền ra một giọng nói trong mềm: “Là Nhị công tử đấy ư?”
Hiển nhiên những lời bọn họ vừa nói người bên trong tường cũng nghe được.
Tường đá tách ra lại để lộ cánh cửa tò vò rộng một trượng, một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng từ trong chạy ra, “Là Nhị công tử đấy ư?”
“Là ta.” Minh Nhị đón lấy thân ảnh kia, “Hoành Ba tiểu thư đã chịu khổ rồi.”
Thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng dù tóc mai tán loạn sắc mặt tái nhợt, nhưng lệ sắc không thay đổi, đích thị Thu Hoành Ba.
“Nhị công tử!” Thu Hoành Ba mừng rỡ nhìn Minh Nhị.
“Hoành Ba tiểu thư không sao chứ?” Minh Nhị ôn hòa cười, “Những người khác thế nào, hành động có thuận tiện?”
“Vẫn tốt.” Thu Hoành Ba dịu dàng đáp, nhìn thấy Minh Nhị thần thanh ngọc tú đứng dưới ánh trăng, trong lòng nàng vô cùng kích động, có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ hỏi một câu, “Nhị công tử… Lần trước có bị thương không?” Trong cơn bão tố hắn và Lan Thất cùng rơi xuống biển, dù trong tâm biết hắn tất không có việc gì, nhưng lúc này tận mắt thấy hắn vẹn toàn đứng trước mặt mới có một phần chân thật và vui mừng.
“Nội lực bị phong bế, tay chân vẫn có thể hoạt động.” Bỗng nhiên một thanh âm chen vào cắt ngang câu hỏi của Thu Hoành Ba, tựa hồ vì nhiều ngày không uống nước mà giọng có chút khàn khàn, sau đó một thân ảnh yểu điệu từ trong bóng tối đi ra, mặc dù đã quá nửa đời xuân xanh nhưng hãy còn dáng vẻ thùy mị thướt tha, chính là Tùy giáo Tùy Khinh Trần, sau lưng nàng, bên trong nhà đá âm u lục tục đi ra rất nhiều người.
“Ca ca!” Một thanh âm mềm mại vang lên kèm theo một thân ảnh bổ nhào về phía Hoa Thanh Hòa đang đứng dựa vào cột trụ.
“Phù Sơ!” Hoa Thanh Hòa đỡ lấy Hoa Phù Sơ, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
“Đại công tử!” Lại một thân ảnh bổ nhào về phía Vũ Văn Phong, chính là Dung Nguyệt cô nương.
“Dung Nguyệt, cô chậm đã… Đại ca của ta bị thương, coi chừng đụng đến vết thương của huynh ấy!” Vũ Văn Lạc luống cuống tay chân ngăn Dung Nguyệt.
“Tiểu thư.” Liễu Mạch nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thu Hoành Ba, ánh mắt lại liếc về phía bên kia, khi thấy trong lòng Tống Tuyên đang ôm Ninh Lãng yếu ớt không động tĩnh, nàng không kiềm đựơc dời bước sang đó.
“Thương tiểu thư…” Kim Khuyết Lâu nhìn thấy Thương Băng Hàn muốn tiến ra đón, nhưng nhớ lại chuyện lúc trước không khỏi dừng lại.
Thương Băng Hàn nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Ai da, một cảnh anh hùng mỹ nhân tái ngộ thật mới cảm động làm sao!” Thân ảnh áo tím hạ xuống, chính là Lan Thất vừa phá trận trở về, trong tiếng cười mang theo giọng mỉa mai.
Nhìn một nhóm nữ hiệp mặc dù trang dung u ám ảm đạm xiêm y phai cũ, nhưng thoạt nhìn so với nhóm nam hiệp thương tích ủ rũ máu me loang lổ bên cạnh vẫn còn tốt hơn nhiều, xem ra Vân Vô Nhai này cũng còn hiểu vài phần thương hương tiếc ngọc.
“Các vị, bây giờ không phải lúc nói chuyện, chúng ta mau rời khỏi đây, bằng không người Đông Hải đảo sắp đuổi tới rồi.” Minh Nhị nhẹ nói một câu khiến tâm thần mọi người lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, lúc này còn đang trong hiểm địa đấy.
“Không phải là ‘Sắp đuổi tới’, mà là đã tới.” Lan Thất hừ lạnh một tiếng, ngoài nhà đá mấy trượng xuất hiện mấy bóng đen đang tiến đến.
Minh Nhị cũng nhìn thấy những bóng đen này, quay đầu nhìn Lan Thất, ánh mắt hai người tương giao, ngầm hiểu.
“Tại hạ dẫn đường, thỉnh mọi người cẩn thận đi theo, chớ đụng chạm bất cứ chỗ nào tránh dẫn phát cơ quan.” Minh Nhị căn dặn xong một câu, người đã như gió lướt đi.
Mọi người cũng biết lúc này nguy cấp, không ai nói thêm gì nữa đồng loạt theo sau Minh Nhị.
Cùng lúc này, thân hình Lan Thất vọt lên lui về phía sau nghênh địch.Phân đào (chia đào):Thời kỳ Xuân Thu, vua nước Vệ là Vệ Linh Công sủng ái một người đàn ông rất tuấn tú tên là Di Tử Hà. Di Tử Hà thông minh, vô cùng khôi ngô tuấn tú, lại là họ hàng thân thích của Tử Lộ, một học trò giỏi của Khổng Tử. Một ngày, Di Tử Hà nhận được tin tức nói rằng mẹ của anh ta lâm trọng bệnh. Di Tử Hà rất lo lắng, không hỏi han gì đã vội lấy xe của Vệ Linh Công ra khỏi cung thăm mẹ. Theo pháp luật của nước Vệ lúc bấy giờ, nếu như lấy trộm xe của vua phải chịu hình phạt chặt chân. Nhưng nghe được tin Di Tử Hà lấy xe của mình đi thăm mẹ, Vệ Linh Công không những không giận mà còn lớn tiếng ca tụng rằng: “Thật là một người hiếu thuận, vì mẹ của mình mà sẵn sàng chịu nguy hiểm như vậy”.
Một lần khác, Di Tử Hà theo Vệ Linh Công đi tản bộ trong vườn hoa, nhìn thấy một trái đào trên cây đã chín mới thuận tay hái xuống cho vào miệng ăn rất ngon lành. Cắn xong một miếng mới đưa quả đào cho Vệ Linh Công, nói: “Gia thần hiến một quả bích đào, thần nghĩ, hôm này trời vẫn lạnh, cây cỏ vẫn chưa sinh, đây nhất định là đào tiên nên đặc biệt hiến đại vương hưởng thụ”. “Khó mà có được tấm lòng trung như ái khanh”, Vệ Linh Công vừa ăn quả đào dở vừa nói. Sau đó rất lâu mọi người cũng đã quên đi việc này thế nhưng Vệ Linh Công thì không. Gặp ai Vệ Linh Công đều khoe: “Di Tử Hà rất yêu quý ta, một quả đào ngon cũng không ăn một mình mà chia cho ta ăn cùng”. Người đời sau vì thế mà gọi mối tình đồng tính giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hà là “mối tình chia đào”.Đoạn tụ (cắt tay áo):Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Đổng Hiền tự là Thánh Khanh người vùng Vân Dương. Cha là Đổng Cung từng làm đến chức ngự sử. Vào thời đó, Đổng Hiền còn là một người hầu bên cạnh thái tử. Ban đầu, Đổng Hiền không được chú ý nhiều. Cho đến một hôm, Đổng Hiền đang làm việc trong cung, đúng lúc dừng lại ở trước điện thì Ai Đế, khi đó đã là hoàng đế nhìn thấy. Chỉ nhìn một cái, Ai Đế đã phát hiện, dường như mấy năm không gặp Đổng Hiền đã trưởng thành và tuấn tú hẳn lên và đem so với những cung nữ phấn sáp trong lục viện ông ta còn kiều diễm hơn. Ai Đế không cầm được sự vui mừng lệnh cho Đổng Hiền theo hầu hạ mình. Từ đó Ai Đế đối với Đổng Hiền ngày càng sủng ái hơn. Ngồi cùng xe, ngủ cùng giường, làm gì cũng không rời xa Đổng Hiền. Ông ta còn phong cho Đổng Hiền làm Hoàng Môn Lang, bắt Đổng Hiền lúc nào cũng phải ở bên cạnh mình. Cha của Đổng Hiền là Đổng Cung cũng được thăng lên Bá Lăng Lệnh rồi Quang Lộc đại phu.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì thế Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.