Lan Nhân. Bích Nguyệt

Chương 253 : Nhật ẩn lê minh (Hạ)

Ngày đăng: 20:00 20/04/20


… “Chỉ có điều…” Tay phải Lan Thất nhẹ nhàng khép lại, bích mâu nhàn nhạt lướt qua Vũ Văn Lạc, Thu Hoành Ba, “Bọn chúng lưu lại trên tay bản thiếu một vết sẹo, bản thiếu lấy tính mạng chúng để bù đắp.”…



Khi mấy người đến, Vũ Văn Lạc đang ngồi trước giường đối diện với thi thể Vũ Văn Phong, ánh nhìn ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì.



Thi thể Vũ Văn Phong đã được tắm rửa cũng như thay qua xiêm y sạch, nhiệt độ trong mùa đông cực thấp cho nên thi thể hãy còn hoàn hảo. Nhắm mắt nằm đấy, nét mặt yên bình, tuấn dung như trước, không hề có vẻ đáng sợ của người chết.



Mấy người tiến bước vào cửa mà Vũ Văn Lạc tựa hồ không hề hay biết, vẫn nhìn chăm chú vào huynh trưởng.



“Lạc hiền đệ.” Minh Nhị nhẹ giọng gọi một tiếng.



Vũ Văn Lạc quay đầu, khi nhìn thấy bọn họ mới như chợt tỉnh khỏi mộng, “Minh đại ca, các huynh tới đấy à.”



“Ừ.” Minh Nhị nhìn Vũ Văn Phong nằm trên giường, khẽ thở dài, nói, “Bảo trọng bản thân.”



“Ta không sao.” Vũ Văn Lạc lại nhìn huynh trưởng, trong lòng đau xót, vội dời ánh mắt.



Thu Hoành Ba và Liễu Mạch đến gần nhìn Vũ Văn Phong nằm trên giường, trong lòng hai người nặng nề, sau khi lặng lẽ thi lễ thì lẳng lặng đứng sang một bên.



Lan Thất dựa người vào cửa, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn trên giường, sau đó chuyển qua Vũ Văn Lạc.



“Di thể của Vũ Văn thế huynh, cậu định thế nào?” Minh Nhị hỏi.



Vũ Văn Lạc cúi thấp đầu, nói: “Chí ít cũng phải để cha gặp qua, bằng không…” Đang nói bỗng ngừng bặt, sau một lúc lâu mới lại tiếp tục, “Cha nhất định muốn đưa đại ca trở về.”



“Ừm.” Minh Nhị gật đầu, “Lát nữa ta sẽ sai Minh Lạc phối chút nước thuốc bảo tồn di thể Vũ Văn thế huynh.”



“Đa tạ Minh đại ca.” Vũ Văn Lạc nghe được lời ấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Bởi chẳng biết ngày nào mới có thể gặp lại phụ thân, nếu đến lúc đó thi thể bị hủy hoại, nỗi đau mất con ấy phụ thân sao có thể chịu nổi.



“Được rồi, Vũ Văn Lạc vấn đề của ngươi đã giải quyết xong, bây giờ chúng ta cũng có chút vấn đề cần ngươi giải quyết.”



Lan Thất thong thả bước vào phòng, đến trước giường, lặng lẽ nhìn thoáng qua Vũ Văn Phong bình tĩnh an nhiên mà nằm đấy, nhớ tới người này xưa kia kiêu căng ngạo mạn, nhớ tới giây phút hắn chết trong ngực mình, trong lòng không biết vì sao bỗng dưng sinh ra cảm giác buồn bã, một tiếng thở dài khe khẽ yếu ớt truyền ra.



Vũ Văn Lạc nhìn Lan Thất, nghe thấy tiếng thở dài của nàng, trong lòng chua xót khổ sở, trong đầu lại nghĩ: Nàng mãi mãi không biết, nhưng lúc này nàng quả thật có một phần buồn thương, đối với đại ca mà nói, đó đã là một phần hồi đáp hiếm có.



“Mọi người tìm ta, phải chăng vì chuyện xảy ra trên đảo Đông Hải?”



“Ừm, ta nghĩ, phải nghe cậu nói mới đầy đủ rõ ràng nhất.”



Nghe được lời ấy, Vũ Văn Lạc thoáng ngạc nhiên, sau đó trong mắt lóe lên tia sáng đầu tiên trong mấy ngày qua.
Nói đến đây, Vũ Văn Lạc ngừng lại, mấy người đều nâng chén lên hớp một ngụm nước trà đã nguội đắng.



Uống trà xong, Vũ Văn Lạc nói tiếp, trên mặt mang theo nét đau thương. “Sau khi tỷ thí xong, dĩ nhiên không có ai chịu thần phục, Vân Vô Nhai liền đưa chúng ta đến ngọn núi này, chia thành từng nhóm mà nhốt chúng ta lại. Trong nhà đá tối đen ấy, chúng ta mới biết cái gì gọi là hành hạ, cái gì gọi là sống không bằng chết! Đáng sợ hơn tất cả, lấy cực hình mà so vẫn còn thoải mái hơn.”



Minh Nhị, Lan Thất nhớ tới mùi tanh hôi xộc mũi trong nhà đá trên lưng núi ngày ấy, âm thầm gật đầu.



“Hắn nhốt chúng ta… những người xuất thân danh môn thế gia trong nhà đá. Trong rãnh đá bốc ra mùi nấm mốc chua thối không thể nhận ra thứ gì lại thứ gì ấy chính là thức ăn của chúng ta, mà nước trong hố vừa tanh vừa bẩn vừa thối ấy khi chúng ta khát đến tận cùng thì cũng phải nhắm mắt mà uống, vại đá lớn chính là nơi chúng ta đại tiểu tiện… Ha ha, chúng ta… những đại hiệp thiếu hiệp công tử thế gia ngày thường áo gấm cơm ngọc tiêu tiền như nước luôn được kính nể, mà nay ăn uống đi ngoài tất cả đều trong một phòng, so với chó lợn có lẽ còn không bằng. Nôn mửa, phun nhổ, bệnh tật, tiêu chảy, chửi bới, oán hận… Bốn vách tường đá, tối tăm mịt mù, chúng ta hoàn toàn không biết đến bên ngoài, không biết đã bao ngày trôi qua, cứ như vậy người không ra người ma không ra ma… Chịu đựng chịu đựng, mãi đến cuối cùng không chịu nổi nữa, có người điên, có người tự sát, cũng có người khuất phục.” Vũ Văn Lạc âm thầm cắn chặt hàm răng, “Đoạn thời gian này, là ác mộng cả đời!”



Nghe Vũ Văn Lạc nói, Lan Thất chỉ nhàn nhạt nhướng mày một cái, Minh Nhị khẽ nhíu mày.



“Đương khi chúng ta không thể chịu đựng được nữa, chúng ta chỉ còn chờ giờ chết, Ninh Lãng lại nói…” Ánh mắt Vũ Văn Lạc nhìn Minh Nhị, Lan Thất, vẻ mặt kỳ quái, vừa khóc vừa cười, “Hắn nói ‘Thất thiếu và Nhị công tử nhất định sẽ tới cứu chúng ta!’. Có người không chịu nổi muốn khuất phục Đông Hải, hắn liền can ngăn, ngăn không được thì đánh, hắn vốn đã bị thương nặng nay còn đánh nhau với người ta, dĩ nhiên thương càng thêm thương, nhưng hắn không chịu buông tha, không cho phép những người đó cúi đầu trước Đông Hải, vừa đánh vừa nói ‘Chúng ta ngay cả bị đóng đinh lên người còn không sợ, vậy sao phải sợ bóng tối này? Minh tiền bối, đại sư huynh, Liệt đại hiệp đều không có ở đây, nhất định là họ không bị bắt, nhất định họ sẽ tới cứu chúng ta!’ Đánh một hồi rồi ngất đi, nhưng chỉ cần vừa tỉnh lại tất sẽ nói ‘Thất thiếu và Nhị công tử thông minh như vậy võ công cao như thế, bọn họ nhất định không có chuyện gì, nhất định sẽ đến cứu chúng ta!’.”



Vẻ mặt ôn đạm của Minh Nhị thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, sóng mắt trong đôi bích mâu Lan Thất khẽ xao động.



Vũ Văn Lạc nhìn chằm chằm bọn họ, thanh âm hơi run rẩy, cho thấy nội tâm kích động. “Hắn nội thương ngoại thương đều rất nặng, luôn chìm trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, nhưng chỉ cần tỉnh táo một chút, hắn sẽ nói ngay ‘Không được… Chúng ta chờ một chút, Thất thiếu và Nhị công tử sẽ đến nhanh thôi…’. Ta không biết vì sao hắn lại có lòng tin với các người như vậy, ngay cả ta cũng không tin các người sẽ đến. Trong nhà đá tối đen hôi hám này, chúng ta đều tuyệt vọng, đều đã buông bỏ tất cả, mà hắn rõ ràng là người thụ thương nặng nhất, thế mà hắn lại tràn ngập hy vọng, thế mà ý chí của hắn lại là kiên định nhất. Cho nên chúng ta có thể kiên trì đến khi các người tới, có thể nói là bởi sự kiên trì, sự tin tưởng của hắn. Nhờ hắn, chúng ta mới có thể đợi được các người.”



Minh Nhị trầm mặc, Lan Thất thu mâu, trong nhà gỗ nhất thời tĩnh lặng dị thường.



“Thất thiếu, Ninh Lãng tin tưởng người.” Vũ Văn lạc nhìn Lan Thất, “Hắn tin ngươi nhất định sẽ đến. Các người sống chết không rõ, số mệnh chúng ta mờ mịt là thế, tuyệt vọng là thế, nhưng hắn chưa bao giờ hoài nghi, người đã chết, người sẽ không đến.” Cho nên, mong người biết, mong người nhớ kỹ.



Tay Lan Thất run nhẹ, nước trong chén xao động từng vòng từng vòng sóng nhỏ.



Sau một lúc lâu, Minh Nhị khẽ thán: “Ninh Lãng… Thật không cô phụ cái tên này.” Hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đông đang chiếu những tia nắng vàng rực xuống nhân gian.



“Rất nhiều người cho rằng hắn ngốc, nhưng ta lại thích kẻ ngốc này, hắn là huynh đệ cả đời của ta.” Vũ Văn Lạc hít hít mũi, đưa tay lau giọt ướt át trên mặt.



“Cả đời?” Lan Thất vẫn rũ mắt trầm mặc đột nhiên ngước mắt nhìn Vũ Văn Lạc, trong đôi bích mâu sâu thẳm không nhìn ra được chút tâm tư, “Cả đời dài như vậy, các ngươi có thể đảm bảo cả đời không thay đổi sao?”



“Không thay đổi.” Vũ Văn Lạc bình tĩnh kiên định phun ra ba chữ, ngước mắt nghênh đón ánh mắt Lan Thất, “Cả đời chúng ta đều là huynh đệ tốt.”



Ánh mắt lẳng lẳng đối diện, cuối cùng, là Lan Thất dời mắt trước, trên khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân lần đầu tiên hiện lên một tia mê mang nhàn nhạt không nhận rõ.



Trong nhà gỗ lâm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ.



Sau một lúc lâu, Vũ Văn Lạc mới mở miệng nói: “Ta chỉ biết chừng này thôi.” Nói xong ánh mắt nhìn sang Thu Hoành Ba, muốn xem nàng có gì bổ sung không, trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên chìm vào một đôi thu thủy thật sâu, trong suốt mà dịu dàng, một thoáng ấy, Vũ Văn Lạc bỗng nghe rõ tiếng tim mình đập, thoắt ẩn, thoắt hiện.



Thu Hoành Ba hơi rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực Ninh Lãng mới là đại hiệp, đại hiệp chân chính.”