Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 256 : Thề ước há lại xem thường (Thượng)
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
… “kiếm phong khiến hoa trên cành cũng phải giật mình, từng đóa hoa phiêu đãng như bông tuyết rơi… từng cánh lê cuốn lên theo gió… Không nhiễm bụi trần, lãnh lệ như tuyết”…
Màn đêm buông xuống, sau khi mọi người ăn uống rửa mặt súc miệng xong đều tắt đèn đi ngủ sớm, tới giờ Tỵ, toàn bộ sơn cốc đều chìm vào giấc ngủ, không còn một tia sáng đèn hay tiếng người.
Trong khi ấy, trên đỉnh ngọn Bắc khuyết Nam phong, theo bốn hướng đông tây nam bắc đốt ít ỏi mấy ngọn đèn, trong ánh đèn mông lung có thể thấp thoáng trông thấy hình dáng đỉnh núi. Mà nơi cao nhất trên đỉnh núi sừng sững một gian nhà đá, một dải ánh đèn lờ mờ chiếu ra từ song cửa sổ, một thân ảnh cao lớn đứng im bên cửa sổ, chắp tay sau lưng mà nhìn xuống phía dưới. Đông Hải đảo giữa ban ngày chỉ cần liếc mắt là thấy ngay giờ đây đã chìm vào màn đêm đen kịt, chỉ thỉnh thoảng điểm xuyết mấy ánh đèn le lói. Ngẩng đầu lên, sao thưa trăng nhạt, trong đêm đông có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
“Thiếu chủ.” Một tiếng gọi khẽ vang lên ngoài phòng.
Người bên cửa sổ xoay người lại, nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Khuất Hoài Liễu tiến vào, trong tay cầm một bình sứ cổ dài, đến trước mặt Vân Vô Nhai, hai tay dâng bình sứ lên. “Theo phân phó của thiếu chủ đã cho bọn họ uống thuốc lần nữa.”
“Ừm.” Vân Vô Nhai tiếp nhận bình sứ, “Thế nào rồi?”
“Đều nắm trong lòng bàn tay, ngay cả vị Nhâm Kỷ kia dưới biện pháp tài tình của thiếu chủ cũng không dám vọng động, thỉnh thiếu chủ yên tâm.”
“Vậy thì tốt.” Vân Vô Nhai gật đầu, “Không còn việc gì nữa, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Khuất Hoài Liễu lên tiếng trả lời, nhưng lại không nhúc nhích, do dự chốc lát, cuối cùng hỏi, “Thiếu chủ, hành tung của những người đó thực sự không cần điều tra nữa sao?”
Vân Vô Nhai đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, tiện tay đặt bình sứ lên bàn, không ngẩng đầu mà hỏi: “Cậu muốn điều tra sao?”
“Thuộc hạ nghĩ… nên tra.” Khuất Hoài Liễu đáp.
“Vậy cậu tra được sao?” Vân Vô Nhai ngước mắt nhìn hắn.
Câu này vừa như hỏi vừa như khẳng định, hai ngày nay bọn họ đã phái biết bao nhân thủ, hầu như đã lục soát toàn bộ Đông Hải đảo, nhưng tìm mãi vẫn không ra hành tung của những người đó, tựa hồ như đã biến mất vào hư vô, không để lại một dấu vết nào.
“Ngay trên đảo Đông Hải mà bọn họ có thể ẩn dấu hành tung như vậy, chính là sỉ nhục chúng ta, nhưng qua đó cũng có thể thấy bọn họ lợi hại thế nào.” Vân Vô Nhai thản nhiên nói, “Đến ngày ước định, tất bọn họ sẽ đến đây. Thay vì phí người tốn công truy tìm, chi bằng hãy dành sức làm những việc có ích hơn.”
“Dạ.” Khuất Hoài Liễu cúi đầu.
Vân Vô Nhai trầm ngâm chốc lát, nói: “Chuyện trên ngọn Nam phong coi như đã ổn thỏa, ngày mai cậu hãy cùng Vạn Ai xuống núi hỗ trợ Tiềm Sâm một tay.”
“Dạ?” Khuất Hoài Liễu nghi ngờ nhìn Vân Vô Nhai.
“Tình huống đêm đó cậu cũng thấy đấy.” Vân Vô Nhai ngã người dựa sau ghế, “Có thể chúng ta đã đoán sai. Cho là hai người kia đại náo Đông Hải chỉ vì hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, để âm thầm điều tra tin tức chúng hiệp Hoàng triều võ lâm. Hấp dẫn sự chú ý của chúng ta điểm ấy không sai, chỉ e trong âm thầm còn có thâm ý khác.”
Khuất Hoài Liễu ngẫm lại đêm đó, lại tinh tế suy nghĩ sâu xa, không khỏi cảnh giác trong lòng.
“Đêm đó có thể có hai trăm cao thủ hai nhà Minh, Lan hiện thân, lẽ nào không thể có nhiều hơn? Đến vô thanh vô tức như vậy, lẽ nào không thể vô thanh vô tức ẩn thân ở những nơi khác trên Đông Hải? Minh Hoa Nghiêm và Lan Tàn Âm hai người ấy, có lẽ ta đã khinh địch rồi.” Trong lòng Vân Vô Nhai khẽ thở dài, nét mặt vẫn bình tĩnh ung dung, “Đêm đó bọn hắn mất đi bảy phần nhân tài, bây giờ hồi tưởng lại, có thể đấy cũng là kết quả bọn hắn muốn.”
“Sao có thể như vậy?” Khuất Hoài Liễu nghe vậy đột nhiên phát lạnh, “Đó là đồng bạn của bọn họ, hơn nữa chẳng phải họ tới đây để cứu mấy người đó sao?”
“Chỉ mong là không phải vậy.” Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn lên trần nhà u ám, im lặng chốc lát mới nói, “Nhưng chúng ta cần phải thận trọng, quyết không được để có chút sơ hở nào.”
“Thuộc hạ hiểu.” Khuất Hoài Liễu khom người nói.
“Nhớ lấy, chỉ cần nghi ngờ, thà giết nhầm cũng chớ bỏ sót!” Trong thanh âm bình thản của Vân Vô Nhai lộ ra tia tàn khốc.
Khuất Hoài Liễu nghe vậy rùng mình, sau đó đáp: “Dạ.”
“Lui ra đi.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Ngươi… khát không?” Ninh Lãng sửng sốt một lát mới ngốc nghếch hỏi một câu.
Lan Thất nhướn mày nhìn hắn.
“Ta rót nước cho ngươi.” Ninh lãng không đợi nàng trả lời liền lấy chén trà xách cái ấm trên chậu than rót một chén đưa tới.
Lan Thất ngồi dậy, đưa tay nhận lấy.
Trong nháy mắt đầu ngón tay chạm nhau, thiếu chút nữa Ninh Lãng đánh rơi luôn cái chén, một khắc sau thấy được vết sẹo trên tay Lan Thất, không khỏi kêu lên: “Ngươi bị thương sao!” Thanh âm vừa vội lại lớn.
“Ừ.” Lan Thất cầm chén trà sang tay trái, nâng tay phải lên nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vết sẹo này thật xấu xí, không khỏi nhíu mày, lại nhớ đến lời nói hôm đó của Minh Nhị, mày càng nhíu chặt hơn.
“Còn đau không?” Ninh Lãng thấy nàng nhíu mày không khỏi cũng nhíu theo, vết sẹo kéo từ lòng bàn tay đến trên mu bàn tay, chỉ liếc mắt cũng biết nhất định là xuyên qua cả bàn tay mới có thể để lại thế, da thịt bện xoắn vô cùng dữ tợn, trong lòng chợt như bị cái gì siết chặt, khó chịu đến mức tưởng như không thở nổi.
Lan Thất uống một hơi cạn sạch chén trà, ngước mắt nhìn thoáng qua Ninh Lãng, khi chạm vào ánh mắt của hắn, trong lòng có một thoáng cảm động, thế nhưng…
“Sớm khỏi rồi.” Nàng đáp đơn giản.
“À.” Ninh lãng gãi gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.
Lan Thất vân vê chén trà trong tay, bích mâu u trầm nhìn Ninh Lãng, dưới ánh mắt soi mói của nàng gương mặt anh lãng dần lộ vẻ bứt rứt, ánh mắt dao động sang bên, da mặt từ từ chuyển đỏ, đôi mắt quay lại nhìn nàng một cái, vừa đối diện lập tức dời đi, đôi tay khi thì bện xoắn vào nhau, khi lại nắm thành quyền…
“Phì!” Náng nhịn không được bật cười.
Mặt Ninh Lãng càng đỏ hơn.
“Ninh Lãng ơi là Ninh Lãng, sao ngươi có thể thú vị như vậy.” Ngón tay gõ vào trên cái trán hồng hồng kia, khẽ thở dài một tiếng.
Ninh Lãng sờ sờ cái trán, ấp úng nói: “Ta… ta muốn đến thăm ngươi một chút thôi, ừm, xem ngươi… ừm, chuyện đó, ừm…”
“Ha ha…” Thấy bộ dáng căng thẳng của hắn, Lan Thất cười khẽ, nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác nặng nề không rõ.
Ninh Lãng, tâm tính chất phác thiện lương của ngươi có thể cả đời không đổi? Nhưng cả đời không đổi thì có thể thế nào?
Lan Tàn Âm… Từ lâu đã không cần những thứ đó nữa.
“Chuyện đó… Ngươi giúp ta chữa thương nhất định tổn hao nội lực, cho nên ta đến thăm một chút xem ngươi có sao không, chuyện đó… Ngươi không sao, vậy ta… Ta đi đây.” Ninh Lãng nắm chặt tay cuối cùng cũng nói hết lời, đứng dậy đang muốn rời đi.
Nhưng phía sau Lan Thất bỗng gọi hắn: “Ninh Lãng, ngươi bồi bản thiếu ra ngoài đi dạo một lúc được chứ?”
“Được thôi!” Ninh Lãng lập tức đồng ý, trong ánh mắt ngập tràn niềm hân hoan.
“Nếu bản thiếu vui vẻ, sẽ kể cho ngươi nghe một chuyện xưa.” Lan Thất đứng dậy.
“Ừ.” Ninh Lãng gật đầu.
Hai người rời phòng, mành lại buông xuống ngăn cách căn phòng ấm áp và yên tĩnh với bên ngoài.
Có điều bọn họ không biết, một chốc lát trong buổi chiều tại tiểu lâu này, hai người suốt đời không quên.
Rời khỏi tiểu lâu, gió lạnh phả ngay vào mặt, một thân ấm áp mang theo từ trong phòng phút chốc tan tành.
Lan Thất ngẩng đầu nhìn trời cao, gió đông luôn lạnh như vậy, nhưng chỉ có gió lạnh này mới có thể thổi khô vạn cây thổi tàn trăm hoa, càng nhắc nhở con người nhân thế lạnh lùng tàn nhẫn.