Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 260 : Sồ Phượng Sơ Đề (Trung)
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Đang lúc chúng hiệp cười vang, thì trên hành lang được đặt thêm mấy chiếc ghế.
Ngồi phía bên trái là mấy người Minh Không, Vân Vô Nhai an vị ở giữa, ngón tay chỉ hai chiếc ghế cách một trượng phía bên phải, “Nhị công tử, Thất thiếu mời ngồi.” Ánh mắt lại nhìn chúng hiệp, “Nơi này quá nhỏ, thỉnh chư vị ngồi tạm dưới ấy vậy.”
Nếu là trước đây, ắt hẳn trong lòng chúng hiệp không phục, nhưng vào lúc này, không ai nghi ngờ vị trí trên hành lang là không nên thuộc về Minh Nhị công tử và Lan Thất thiếu.
Minh Nhị công tử vốn là người khiêm cung lễ nhượng, nghe vậy liền quay lại nhìn chúng hiệp phía sau, nhưng chưa kịp mở miệng chúng hiệp đã lên tiếng: “Nhị công tử, Thất thiếu mời, bọn ta tùy ý là được rồi.” Sau đó đều ngồi xuống đất, ngay cả Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ cũng vậy.
Thấy tình cảnh này, Minh Nhị không từ chối nữa, chắp tay một cái rồi đi lên lang diêm. Lan Thất đã ngồi vào chỗ từ lâu, Minh Nhị ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Vân thiếu chủ, ngươi nói xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây.” Sau khi mọi người đã ngồi xuống hết, Lan Thất đi thẳng ngay vào vấn đề, dáng vẻ nhàn nhã như đang hỏi “Trưa nay ăn gì?” vậy.
“Còn phải giải thích vì sao lại cướp ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ nữa.” Vũ Văn Lạc nhanh chóng chêm vào một câu, chỉ sợ lọt mất việc lớn này, mà giấy bút trong ngực cũng đã được móc ra chuẩn bị sẵn sàng.
Chúng hiệp nghe vậy có cười nhạo, có quở trách trừng hắn một cái, ngay cả Vân Vô Nhai cũng dời mâu nhìn thoáng qua Vũ Văn Lạc trong đám người. Bắt gặp ánh mắt của Vân Vô Nhai, bất giác cảm thấy một luồng áp lực từ đâu kéo đến, Vũ Văn Lạc không kìm được nhích lại gần Ninh Lãng, nói nhỏ: “Ninh Lãng, lát nữa mà có nguy hiểm gì, đệ nhớ phải bảo vệ ta đấy.”
“Phì!” Bên cạnh vang lên một tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn lại, thì ra là Thu Hoành Ba. Chỉ thấy nàng cười dịu dàng nhìn hắn: “Vũ Văn thế huynh, ngươi có cần ta bảo vệ ngươi luôn không?”
“Tốt! Tốt quá!” Nghe vậy, Vũ Văn Lạc lập tức gật đầu vui vẻ.
“Hừ!” Hoa Phù Sơ bên cạnh Thu Hoành Ba hừ lạnh một tiếng.
Vũ Văn Lạc nghe thấy, bèn nói: “Phù Sơ muội muội, lát nữa muội cũng phải giúp ta một tay đấy.”
“Ha ha…” Lúc này ngay cả Dung Nguyệt, Liễu Mạch cũng không nhịn được bật cười.
“Lạc thế huynh, ngươi đúng là không biết xấu hổ, đường đường là một đại nam nhân mà lại cần nữ nhân bảo vệ!” Hoa Phù Sơ lắc đầu cười nhạt.
“Võ công của các ngươi đều cao hơn ta nhiều.” Vũ Văn Lạc đáp rất hiển nhiên chính đáng.
Mọi người xung quanh nghe được đều thầm cười không ngớt.
Trên hành lang, Vũ Văn Lâm Đông thấy tiểu nhi tử mở miệng thì không nhịn được trừng mắt một cái, chỉ có điều vì khí lực không đủ nên không có cách nào rống hắn, rồi lại đưa mắt tìm thân ảnh của trưởng tử trong đám người.
“Đông Hải chúng ta có ý gì đã nói qua từ lâu, chỉ muốn chư vị thần phục Đông Hải.” Vân Vô Nhai nhàn nhạt nói.
“Thối lắm!”
“Viển vông!”
“Lão tử thà chết chứ không chịu khuất phục!”
“Chỉ có điều, tám năm sau lại xuất hiện một cơ hội tốt nữa.”
Chúng hiệp vừa thở phào, nghe thấy tiếng “Chỉ có điều” của Vân Vô Nhai lại lần nữa thấp thỏm, nghĩ xem tám năm sau lại xảy ra chuyện gì? Từ khi Hoàng triều kiến quốc đến nay tựa hồ chưa từng xảy ra nội loạn.
Chỉ có Minh Nhị khẽ gật đầu.
“Tám năm sau, Triều Hi Đế băng hà, thiếu đế chỉ mới là đứa bé chín tuổi, mà những lương thần đại tướng năm đó theo Triều Hi Đế chinh chiến phần lớn hoặc đã chết hoặc thương nặng hoặc quy ẩn, mà mấy chục vạn đại quân cùng Triều Hi Đế đánh đông dẹp tây nhiều năm cũng đã mệt mỏi vô cùng, đó chính là cơ hội tốt trời ban cho Bắc Hải ta lần nữa.”
Mọi người nghe vậy tim không khỏi nhảy lên tận họng.
Chỉ thấy Vân Vô Nhai ngửa đầu nhìn trời xanh, sau một lúc lâu nuối tiếc thở dài: “Nhưng cũng vào lúc đó, có một ngày, trên Đông Hải đảo bỗng xuất hiện một cô gái, mà tất cả kế hoạch chuẩn bị mấy trăm năm của chúng ta cũng bị hủy hết trong tay nàng kia!”
“A?!” Mọi người kinh ngạc hô lên.
Là ai mà lợi hại vậy?
Ngay cả Lan Thất cũng sáng mắt lên, hứng thú rừng rực nhìn chằm chằm Vân Vô Nhai, muốn biết đó là ai.
Mấy người Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong cũng hết sức ngạc nhiên.
Chỉ có trong lòng Minh Không, Minh Nhị khẽ động, đoán chừng đã biết là ai.
“Lúc ấy cô gái kia chẳng qua là đang du lịch thiên hạ, khi đến trên biển Đông Hải thì bởi một trận sương mù khiến nàng lạc mất người thân, rồi tình cờ lạc đến Đông Hải đảo.”
Vân Vô Nhai dừng một chút, nét mặt ẩn lộ vẻ phức tạp, một lát sau mới nói tiếp: “Cô gái kia là một người rất kỳ lạ, nàng rất thông tuệ, võ công cũng rất cao cường, vừa đến trên đảo mà đã khiến mọi người thán phục không thôi, bởi vậy đã kinh động đến Bắc vương. Bắc vương đón tiếp nàng như khách quý, sau khi ở chung mấy ngày thì hoàn toàn khuynh đảo trước phong thái tài hoa của nàng, thậm chí còn muốn lập nàng làm phi. Chính vào lúc đó, phu quân của cô gái kia dẫn một đám người nhà tìm đến mới chấm dứt ý niệm trong đầu Bắc vương. Cô gái kia và phu quân của nàng đều như nhau, đều là người tài trí cao tuyệt, ngay cả mỗi một tùy tùng cũng đều là nhân vật hạng nhất. Bắc vương cũng là người tuổi trẻ tài cao, gặp được nhân vật tuyệt đại như vậy chỉ hận vì gặp nhau quá trễ, cho nên xem hai người như là tri kỷ. Mà hai người kia…” Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn Lan Thất, Minh Nhị, “Cũng phát hiện ra hiện tượng khác lạ trên Đông Hải như Thất thiếu và Nhị công tử vậy, Bắc vương yêu người tài, không e dè mà thổ lộ tâm nguyện với hai người, còn lấy vương tước hứa hẹn, hy vọng hai người góp sức cho đại nghiệp, nhưng không ngờ rằng…”
Sắc mặt Vân Vô Nhai bỗng nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, mà Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai phía sau hắn lộ vẻ bi thống phẫn hận khôn cùng.
“Bắc vương chưa hành động, hai người kia đã hành động, tựa hồ chỉ trong một đêm mà Đông Hải đảo long trời lở đất! Bắc vương chết bất đắc kỳ tử, chủ soái đại quân đầu lìa khỏi cổ, hơn chục danh đại tướng tay chân đoạn gân, lương thảo dự trữ mấy năm chìm trong hỏa hoạn, vàng bạc tích lũy trong quốc khố mấy trăm năm không cánh mà bay, ngọc tỷ truyền quốc cũng biến mất!” Ánh mắt Vân Vô Nhai sắc nhọn như kiếm, lạnh lùng quét qua chúng hiệp phía dưới, “Chỉ qua một đêm, Đông Hải sụp đổ, xuất chinh Hoàng triều hóa thành giấc mộng hư không!”
Lan Thất sửng sốt, sau đó nở nụ cười.
“Hai người kia quả nhiên danh bất hư truyền.” Minh Nhị lẩm bẩm một câu.
Mà chúng hiệp vẫn thắc mắc hai người này là ai mà trong một đêm có thể làm bao nhiêu là chuyện như vậy, thật là quá bản lĩnh!
“Hay! Hay! Ra tay thật là độc!” Vũ Văn Lạc vừa lẩm bẩm vừa ghi chép cực nhanh. “Nếu Bắc vương tuổi còn trẻ, con nối dõi tất ấu (tuổi nhỏ), quân mất tướng soái như rắn mất đầu, lương thảo hóa tro vàng bạc mất sạch như đại quân không chút máu, không chủ không tướng như không tay không chân, sao còn nhúc nhích được. Hai người kia không cần tốn nhiều công sức mà có thể ngăn cản một hồi binh khí, thật lợi hại! Có điều, Đông Hải đảo cũng thật đáng thương… tâm nguyện mấy trăm năm đấy!”
“Hai người kia để lại một phong thư trên ngọc tọa (ghế ngọc) ở Bắc Khuyết, lưu lại danh tính thật của cả hai — Phong Tích Vân, Phong Lan Tức.” Thanh âm của Vân Vô Nhai vang lên nhẹ nhàng.