Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 264 : Còn hỏi bích nguyệt tự lan nhân (hạ)
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Đó là một nam tử trẻ tuổi, tay cầm sáo bạch ngọc nhỏ, người vận bạch y, áo choàng màu đen, thắt lưng thắt một thanh ngọc đái, bên hông dắt một ngọc bội hoa văn rồng vàng, dây tua màu đỏ tươi rủ xuống thật dài, trên ống tay áo trắng thêu hoa văn màu mực tinh xảo, dưới góc áo choàng đen thêu hoa văn mây trắng dập dềnh trong gió như sóng lượn.
Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt như mỹ ngọc, mắt phượng mày dài, thần vận khí độ vừa có nét thanh nhã của Minh Nhị vừa có vẻ tôn quý của Vân Vô Nhai, giữa đuôi mày khóe mắt còn có một phần tiêu sái phóng khoáng mà hai người đều không có.
Thật là một nhân vật vừa mỹ mạo vừa phóng khoáng.
Trong lòng ai nấy đều thầm khen. Ngay cả Liệt Sí Phong cũng mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ có điều, người kia là ai?
Ai nấy đều nghi hoặc.
Trước ánh mắt soi mói của mọi người, sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung bình thản, quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng trên ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
“May quá, may mà không đến trễ. Có điều nếu vì bị lạc trong biển rộng mà đến muộn thì cũng có thể tha thứ, không thể trách ta được đúng không.” Chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói gì đó, vừa nói vừa đi tới, đám người tự động tách ra hai bên nhường đường cho hắn.
“Không biết các hạ là vị nào? Tới đây vì cớ gì?” Vân Vô Nhai ôm quyền hỏi.
Sáo ngọc nam tử đứng dưới bậc thềm, nhẹ cười, nói: “Đương nhiên ta tới đây để lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về.”
“Ô?” Mọi người nghe vậy ồ lên.
Thích Thập Nhị ngồi trên hành lang nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Mà lúc này, trên thềm đá lại xông lên một đám cao thủ Đông Hải, cả đám thở hồng hộc vô cùng chật vật, hiển nhiên là đang đuổi theo người này nhưng lại không đuổi kịp.
Vân Vô Nhai phất tay, những người đó lui ra.
“Bản thiếu còn chưa chạm qua, hắn đã ngông nghênh nói muốn lấy về.” Lan thất lẩm bẩm.
Ánh mắt Minh Nhị lướt qua người sáo ngọc nam tử, nói: “Ta ngươi muốn xông lên đỉnh núi này cũng không khó, chỉ có điều để xông lên dễ dàng như hắn thì lại thành khó.”
“Còn nữa, ta tới đây còn để truyền tin cho ngươi.” Sáo ngọc nam tử nói tiếp.
“Hửm?” Vân Vô Nhai nhìn hắn.
“Trước khi tới đây ta đã đến đế đô một chuyến, mượn hoàng đế hai mươi vạn đại quân, ông ta đã đáp ứng.” Sáo ngọc nam tử bâng quơ nói, “Anh Châu Từ tướng quân, Thiên Châu Trình tướng quân, bọn họ đã đóng quân bên bờ Đông Hải, khi ta rời đi đã dặn họ, nếu trong vòng một tháng mà ta chưa quay về thì họ có thể tự xuất binh đánh Đông Hải.”
Hả?!
Sáo ngọc nam tử này nói năng hời hợt, nhưng từng lời từng chữ lại như người ta vác đá tảng mà dội xuống nước, khiến cho biển khơi dậy sóng cuồn cuộn!
Tin tức này quá mức bất ngờ, nhất thời chúng hiệp chỉ biết trợn to hai mắt mà nhìn, ngay cả một tiếng kinh hô cũng không.
Đến Vân Vô Nhai cũng có vẻ khiếp sợ.
Hoàng đế Hoàng triều muốn phát binh đánh Đông Hải?!
Đại quân Hoàng triều chuẩn bị xuất chinh đến Đông Hải?!
Nếu đại quân Hoàng triều đến Đông Hải thật,…
Trong phút chốc tình thế đã xoay chuyển, chúng hiệp Hoàng triều lại thấy đường sống.
“Lấy quốc lực binh lực của Đông Hải mà nói thì còn thua xa Hoàng triều, cho nên chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, cũng mong ngươi vĩnh viễn bỏ đi ý niệm tiến nhập Hoàng triều.” Sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung khoan thai, phảng phất chỉ đang nói việc nhà, nhưng mỗi một chữ lại khiến ai nấy tim đập như trống chầu. “Nếu không, đại quân Hoàng triều tới, Đông Hải tất sẽ như Bắc Hải năm trăm năm trước, phút chốc tiêu vong.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu mới nặng nề hỏi: “Ngươi là ai?”
Khiến tất cả mọi chuyện hắn làm trong phút chốc hóa thành hư không, vậy chí ít cũng phải biết bại trong tay người phương nào!
Sáo ngọc nam tử lại không đáp, chỉ nói: “Người xưa chuyện xưa nay đã thành lịch sử, bây giờ luận thị phi ưu khuyết chẳng phải chỉ phí công, sao không lo làm tốt việc hôm nay? Giữa biển Đông Hải, tự lập vương quốc, bách tính an vui, tội gì cứ mãi nắm cái suy nghĩ viển vông, phí công mấy đời. Chi bằng buông ra…” Mắt phượng nhìn Vân Vô Nhai chăm chú, trong mắt dường như toát ra ánh sáng vô cùng chói lóa, “Bản thân không đạt thành sự không đạt được nguyện liền ký thác lên người con cháu đời sau, trong mắt của ta, đó là hành vi ngu xuẩn chỉ tổ để lại di họa cho con cháu. Bản thân nên làm chuyện mà mình thích, chuyện mình có thể làm, mà không phải là đi làm cái chuyện mà bậc cha chú tổ tông muốn chúng ta phải làm, thế cũng ngu xuẩn không kém!”
Vân Vô Nhai rốt cuộc động dung, hắn kinh ngạc nhìn sáo ngọc nam tử.
“Phụt!”
Đang lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác thì bỗng thấy Lan Thất phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đứng thẳng tắp nhất thời vô lực ngã xuống.
“A!” Ninh Lãng nhảy dựng lên.
“Âm Âm!” Phượng Duệ vọt tới.
Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Minh Nhị, chỉ thấy thân ảnh Minh Nhị lóe lên, thân thể Lan Thất liền nằm trong ngực hắn, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo.
“Thật quái lạ, một chưởng kia quá lắm chỉ dùng sáu thành công lực, lấy thân thủ của ngươi mà nói thì sẽ không thể gây thương tổn được mới phải, ít nhất… cũng sẽ không đả thương ngươi đến mức này.” Sáo ngọc nam tử lẩm bẩm, tựa hồ đối với việc mình đánh trọng thương Lan Thất cực kỳ kinh nghi, ánh mắt khẽ chuyển nhìn ngụm máu tươi Lan Thất vừa phun trên mặt đất thì thấy máu đã ngưng kết thành băng, sau đó hiểu ra, “Thì ra ngươi đã bị thương từ trước, thảo nào.”
“Ngươi…” Minh Nhị ôm Lan Thất, biết một chưởng vừa rồi của người nọ đã dẫn phát hàn độc, nhất thời không biết là nên giận hay nên mắng.
“… Bản thiếu muốn…”
Lúc này hơi thở của Lan Thất yểu ớt, miệng lại vẫn thì thào, bích mâu mở to, nhưng ánh mắt tan rã.
Minh Nhị mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Lan thất trong lòng run rẩy mãnh liệt, trong miệng máu trào không ngừng nhuộm đỏ một thân, nghiêng đầu, ngất đi.
Lòng Minh Nhị trầm xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Hoài Liễu, phun ra hai chữ: “Giải dược!” Ngày đó dưới chân Nam phong, vì không muốn để Đông Hải phát hiện nàng trúng hàn độc nên mới không ép hỏi Khuất Hoài Liễu đòi giải dược, không ngờ hôm nay…
Dưới ánh mắt của Minh Nhị, Khuất Hoài Liễu không biết thế nào lại tự dưng sinh ra một cảm giác muốn chạy trốn.
“Không… không có giải dược.”
Lời vừa dứt, trong phút chốc bỗng cảm nhận ngay một luồng sát ý ngập đầu từ phía đối diện ngấm sang, khiến hắn kinh hoảng tột độ buột miệng thốt lên: “Bắc… Trong Bắc Khuyết cung… có noãn ngọc… ngọc sàng có thể hóa giải hàn khí.”
“Dẫn đường!” Minh Nhị bỏ lại một câu, thân hình lướt lên, trong nháy mắt thân ảnh của hắn và Lan Thất đã biến mất khỏi đỉnh núi.
“Chuyện này…” Khuất Hoài Liễu nhìn Vân Vô Nhai bằng ánh mắt xin giúp đỡ.
Vân Vô Nhai gật đầu.
Khuất Hoài Liễu lập tức đuổi theo Minh Nhị.
Thêm một bóng trắng lóe lên, Phượng Duệ trên hành lang không thấy đâu nữa.
Rồi lại một bóng người chợt lóe, Ninh Lãng cũng biến mất.
Vũ Văn Lạc đang muốn đi theo, lại thấy sao ngọc nam tử bên kia vẫn nhìn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trong tay lẩm bẩm: “Vì sao nàng lại muốn lấy bằng được thứ này? Nếu nàng thích hoa này như thế… Ờm, trông nàng cũng rất đẹp, võ công cũng rất cao, ta đây thú nàng làm vợ, sau đó đưa nàng về nhà là được, đến lúc đó nàng muốn xem bao nhiêu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà chẳng có, thậm chí hoa trong nhà đều là hoa thật, đẹp hơn thế này nhiều.”
Nhất thời chân Vũ Văn Lạc như bị dây kéo, cứ thế đi sang phía kia.
“Haizzz, thôi kệ, dù sao việc này cũng đã xong, về nhà thôi.” Cuối cùng, sáo ngọc nam tử lắc lắc đầu đầy phiền não, bẩm bẩm tiếp, “Khi tới ta bị lạc phương hướng trên biển đã mất mười hai ngày trời rồi.” Sau đó quay đầu nhìn Vân Vô Nhai, nói: “Ngươi phái người đưa ta trở về đi, bằng không vượt quá thời gian…”
Vân Vô Nhai nhìn hắn, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành gật đầu với Vạn Ai, ý bảo hắn lo liệu.
Vì vậy sáo ngọc nam tử cười cười hài lòng, nói với Thích Thập Nhị, “Chúng ta đi thôi.”
Thích Thập Nhị nhìn qua đám người, toàn bộ người của Thủ lệnh cung liền đi theo.
Chân Vũ Văn Lạc chạy thật nhanh đến bên cạnh sáo ngọc nam tử, “Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tên ngươi là gì vậy.”
Sáo ngọc nam tử nhìn Vũ Văn Lạc, nhướn đôi mày dài xếch, bỏ lại ba chữ: “Phong Di Bạch.” Sau đó thân ảnh lay nhẹ, đã chẳng thấy bóng dáng hắn trên đỉnh núi đâu nữa.
Tiếp đó, bóng người chớp động, đó là Thích Thập Nhị cùng người của Thủ lệnh cung rời đi.
“Này, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi mà!” Vũ Văn Lạc rướn cổ hét lớn.
Đáng tiếc, không ai đáp lại.