Lan Nhân. Bích Nguyệt
Chương 266 : Quên và nhớ (hạ)
Ngày đăng: 20:00 20/04/20
Cứ thế mọi người ở trong trấn nhỏ mà đã trôi qua mười ngày.
Tuy rằng chúng hiệp đã nhớ nhà lắm rồi, tuy rằng oán khí đối với Đông Hải vẫn chưa tiêu, nhưng nghĩ đến đại ân của Lan Thất thiếu đối với mình, bọn họ đành chỉ có thể đè nén mà chờ đợi. Vả lại mấy ngày nay Đông Hải đối với bọn họ cũng coi như có lễ, chiêu đãi cũng chu đáo, vì vậy thoáng chốc trong đáy lòng dễ chịu hơn nhiều, chỉ ngóng Lan Thất thiếu đang ở trong Bắc Khuyết cung chóng lành thương thế nữa thôi.
Mà Vũ Văn Lạc nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Ninh Lãng, ngay cả Liễu Mạch cô nương đối với hắn ấm thật lạnh giả cũng không phản ứng gì, ngẫm lại liền hiểu được nguyên nhân. Vì vậy hôm nay hắn đề nghị hai người lên Bắc Khuyết cung thăm Lan Thất. Kỳ thực bản thân hắn cũng rất muốn tham quan vương cung tráng lệ trên đỉnh núi sừng sững kia.
Lời này lập tức được Ninh Lãng hưởng ứng.
Vì vậy hai người liền rời trấn nhỏ đến Bắc Khuyết cung, chỉ có điều khi đến chân núi lại bị thị vệ chặn lại. Nơi đây là trọng địa nhà vương, há có thể để người khác tùy tiện ra vào. Đương lúc hai người ngẩng đầu nhìn đỉnh núi than thở, thì vừa hay gặp được Khuất Hoài Liễu vừa xuống ngọn Nam phong đang trở lại Bắc Khuyết cung.
Khuất Hoài Liễu có ấn tượng rất sâu với Ninh Lãng, nghe bọn hắn nói muốn đến thăm Lan Thất thiếu liền vui vẻ đồng ý dẫn đường, có hắn đi cùng, thị vệ tự nhiên cho qua.
Hai người đi theo hắn một đường mà lên, chỉ thấy cứ cách mỗi một trượng lại có một gã thủ vệ, cách mỗi trăm mét thì thấy có cung lâu, hơn nữa còn có tùng bách xanh biếc tô điểm, trong đơn giản lộ ra trang nghiêm cổ xưa. Cuối cùng đã đến đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn Bắc Khuyết cung từ khoảng cách gần, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp cung vũ phảng như từng cuộn mây nối đuôi nhau giăng đầy trời, ngói xanh cửa sổ ngọc lưu ly đỏ thắm sáng lấp lánh, lan can chạm trổ bậc thềm cẩn đá ngọc, xung quanh là kỳ hoa dị thảo, trước tầng tầng lớp lớp cửa cung là vô số thị vệ anh vũ súc thủ, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng lộng lẫy tráng lệ, uy nghiêm phú quý.
“Vương cung quả nhiên không như chốn tầm thường.” Vũ Văn Lạc thở dài nói.
Khuất Hoài Liễu dẫn bọn họ đến trước Vân Minh cung, người trong cung nói rằng Bắc vương đã mời Thất thiếu sang Hải Vi cung uống trà.
Mặc dù ban đầu Lan Thất, Minh Nhị cùng Bắc vương, Vân Vô Nhai đều cực kỳ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng lúc này đều tạm bỏ qua ân oán bỏ qua quá khứ, xét cá nhân mà nói, mỗi người đều cực kỳ tán thưởng đối phương, mỗi người đều là người phong lưu anh tài hơn người, trên bàn cờ đôi bên chém giết ấy là kỳ phùng địch thủ, giữa bữa tiệc tay nâng chén rượu chuyện trò say sưa ấy là ý hợp tâm đầu, vung đao múa kiếm so tài một hồi ấy là thỏa lòng tận hứng, vì vậy, mấy ngày nay bầu không khí trong Bắc Khuyết cung khá là hài hòa.
Thế là Khuất Hoài Liễu lại dẫn hai người bọn họ đến Hải Vi cung nằm ở vị trí cao nhất trên ngọn núi, ba người leo lên từng bậc thềm một, đi qua từng cửa cung nặng nề, cuối cùng cũng đến Hải Vi cung tráng lệ nhất Bắc Khuyết cung.
Trước cung, Khuất Hoài Liễu giao hai người lại cho một vị cung nhân, còn bản thân thì lui xuống, cung nhân đưa bọn họ đến thiền điện, thỉnh bọn họ tạm chờ ở đây để hắn vào bẩm báo trước.
Hai người đứng trước cửa cung, có thể nghe thấy tiếng cười nói bên trong truyền ra rõ ràng.
“Thất thiếu, nếu ngươi đã có thể là nữ tử, vậy chi bằng gả cho bản thiếu chủ, cũng xem như anh hùng xứng mỹ nhân.” Chỉ nghe Vân Vô Nhai nói.
Vũ Văn Lạc nghe vậy lập tức móc giấy bút ra ghi chép, nói: “Vân thiếu chủ này nhất định vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn mưu đồ với Hoàng triều võ lâm, nên biết rằng hiện nay thế lực của Lan gia trong võ lâm vẫn không cách nào lường được.”
Tiếp đó lại nghe một người nói: “Nữ? Vậy không bằng gả cho bản vương, như vậy hai nước càng tăng thêm tình nghị.” Đây là thanh âm của Bắc vương.
“Ngươi đã có mấy vị vương phi.” Vân Vô Nhai nói.
“Bản vương còn có thể lập một vị vương hậu.” Bắc vương phản bác.
“Ha ha… Làm vương hậu à, nghe hay đấy.” Chỉ nghe Lan Thất cười đầy yêu mị, nói, “Chỉ có điều bản thiếu có một điều kiện, nếu các ngươi đồng ý, bản thiếu cùng lúc gả cho hai ngươi cũng không thành vấn đề.”
Vũ Văn Lạc đứng ngoài nghe đến đó toát cả mồ hôi, thầm nghĩ không hỗ là Lan Thất thiếu, lời nói bực này cũng chỉ có nàng mới nói thong dong tự nhiên như vậy được.
“Ồ, điều kiện gì?” Vân Vô Nhai, Bắc vương đồng thời hỏi.
“Dùng quốc tỷ của Đông Hải các ngươi làm sính lễ.” Lan Thất cười tủm tỉm nói.
“Quả nhiên là Lan Thất thiếu!” Vũ Văn Lạc lại cảm thán, “Dĩ nhiên muốn nắm Đông Hải trong tay, thật là một tí cũng không chịu chịu thiệt.”
“Thất thiếu phải gả nhiều người thật đấy.” Rồi lại nghe giọng nói ôn hòa thanh nhã của Minh Nhị.
“Ha…, Nhị công tử à, nếu ngươi có thế lấy Minh gia làm sính lễ, bản thiếu gả thêm cho một ngươi nữa cũng không sao.” Lan Thất lại cười nói.
Giữa mùa đông rét mướt, Vũ Văn Lạc lại nhịn không được đổ đầy mồ hôi.
Mà Ninh Lãng nghe xong, trong lòng chua xót không gì sánh được, bứt rứt vô cùng khó chịu.
Đúng lúc này, cung nhân thỉnh hai người đi vào.
Ninh Lãng đứng ngơ ngác, rất muốn đi vào, nhưng dưới chân lại không nhấc bước được.
“Ninh Lãng?” Vũ Văn Lạc giục hắn.
Ninh Lãng chợt quay đầu bỏ chạy.
“Ơ! Ninh Lãng, đệ làm sao đấy?” Vũ Văn Lạc gọi.
Nhưng Ninh Lãng vẫn không quay đầu lại, vẫn một mực xông thẳng về phía trước. Vũ Văn Lạc thấy vậy không còn cách nào khác, đành bỏ dỡ ý định tham quan cung điện Bắc vương mà đuổi theo hắn.
Cung điện trong Bắc Khuyết cung rất nhiều, đường đi quanh co ngoằn nghoèo, Ninh Lãng thì cứ cắm đầu chạy loạn, vì vậy hai người nhanh chóng bị lạc trong tầng tầng lớp lớp cung vũ.
“Ninh Lãng!” Vũ Văn Lạc thật vất vả mới đuổi kịp hắn, “Đệ dừng lại đi, đệ muốn đi đâu?”
Ninh Lãng bị kéo đứng lại, cúi đầu không nói gì.
“Cho nên cũng muốn khiến ta khó chịu.” Bích mâu Lan Thất liếc hắn xùy một tiếng.
Minh Nhị cười mặc nhận, sau đó lại nói một câu: “Nhưng bây giờ ta rất dễ chịu.” Sau khi nói xong thân thể đột nhiên choáng váng khiến hắn phải vội vịn vào bàn, lúc này Lan Thất mới phát hiện một mảng đỏ tươi trên lưng hắn.
“Ngươi Giả Tiên chết tiệt!” Lan Thất nổi giận quát một tiếng, nhưng sự hoảng loạn vô cùng chân thật trong lòng lại như xác nhận cho sự thật vừa mới nhận ra khiến nàng không thể nào phủ nhận và phản bác.
“Ha ha…” Minh Nhị cười cười. Trên khuôn mặt Trích Tiên rốt cuộc thấm ướt mồ hôi lạnh hao tổn vài phần tiên dung, chỉ có điều thần sắc vẫn thản nhiên, thậm chí còn có cao hứng.
Ngoài cửa, Phượng Duệ đưa thuốc đến cho Lan Thất lặng lẽ rời đi.
Sau khi hàn khí trong người Lan Thất đã được hóa giải hoàn toàn thì vẫn ở lại trong Bắc Khuyết cung thêm mấy ngày, bởi vì đến lượt Minh Nhị bị thương.
Khi đó đã là cuối năm.
Vì vậy chúng hiệp Hoàng triều không thể rời khỏi Đông Hải trước năm mới được.
Trong Bắc Khuyết cung, Minh Nhị và Phượng Duệ từng có một đoạn đối thoại thế này.
Hôm đó, sau khi Minh Nhị tỉnh lại thì thấy Phượng Duệ đang bôi thuốc cho hắn. Sau khi bôi thuốc xong, Phượng Duệ không rời đi ngay mà đứng trước cửa sổ hồi lâu, ngoài cửa sổ trời trong xanh như vừa tắm xong, từng cụm mây mềm trôi bồng bềnh.
Minh Nhị dựa vào đầu giường nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng tựa như thờ ơ nói: “Nhiều năm như vậy, nàng một mực chờ ngươi, một mực chờ một đáp án. Mà ngươi… Tựa hồ chẳng có gì để nói, khiến ta cũng cảm thấy quái lạ.”
Thân hình Phượng Duệ đứng trước cửa sổ khẽ run, nhưng không nói gì.
Minh Nhị không vội, lẳng lặng đợi.
Cuối cùng Phượng Duệ mở miệng: “Ngày hôm qua, khi ngươi có thể tự đả thương mình thì đã hiểu được một phần, từ đó cũng đã có thể hiểu rõ.”
Minh Nhị nghe vậy giật mình trong lòng, nhìn Phượng Duệ bằng ánh mắt kỳ dị.
“Huống hồ…” Ánh mắt Phượng Duệ buồn bã nhìn mây giăng nơi chân trời, “Ngày ấy, sau khi nàng tỉnh lại, câu đầu tiên nói với ta là “Cả đời này vĩnh viễn không gặp lại, ta ngươi tương vong giang hồ’, nếu đã có những lời này thì cần gì phải nói nhiều nữa. Vì sao ta rời đi, có thể nàng biết, cũng có thể vĩnh viễn không biết. Nhưng dù thế nào thì kết quả cũng thế thôi, ta vĩnh viễn không cần gì hơn nữa.”
Minh Nhị nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẻ kinh dị cũng nhạt dần, cười cười không biết là bội phục hay là mỉa mai.
“Ngươi cho rằng ngươi làm thế là tốt nhất?”
Phương Duệ im lặng không trả lời.
“Ngươi rất tán thưởng Ninh Lãng đúng không?” Minh Nhị nhìn bóng lưng đứng bên cửa sổ, “Nếu ngày đó ngươi không rời đi, có lẽ nàng cũng sẽ là một Ninh Lãng. Có thể nói ‘Bích Yêu’ hôm nay chính là do một tay ngươi tạo nên.”
Thân ảnh bên cửa sổ khẽ run.
Minh Nhị nhìn hắn chăm chú, đôi con ngươi mênh mang sâu thẳm vô tận. “Nếu có thể lựa chọn, là cùng ngươi suốt đời làm bạn suốt đời xin ăn, hay hôm nay một thân một mình phong quang tôn quý, ta nghĩ nàng năm đó nhất định chọn ở cùng người, cho dù chết cóng chết đói hay bị người đánh chết, nàng cũng chọn ở cùng người, vui vẻ cam nguyện chịu đựng.”
Trên khuôn mặt đang nhìn ngoài cửa sổ vốn phủ một lớp hờ hững của Phượng Duệ cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm chậm rãi tràn ra.
Sau một lúc lâu, Phượng Duệ mới mở miệng: “Nhị công tử đã biết hết?”
“Hửm?”
“Nhị công tử chắc đã điều tra thân thế của ta và Âm Âm rồi.” Phượng Duệ từ từ xoay người đối mặt với hắn, “Nếu ngươi đã biết được đoạn cố sự đó, ắt hẳn cũng hiểu rõ bắt nguồn của tất cả bi ai đau khổ.”
Minh Nhị mặc nhận.
Phượng Duệ lại xoay người nhìn ngoài cửa sổ, không để Minh Nhị nhìn thấy một mảy may tâm tình của hắn.
“Ta và Âm Âm… từ lúc bắt đầu trong bụng mẹ đã làm bạn với nhau, giữa chúng ta không tồn tại ai khác, ràng buộc quá sâu, mà trên đời này, có mấy ai có thể bất chấp tội nghiệt, có thể cả một đời không hối không hận. Cho nên… Ta và Âm Âm… cứ thế này là tốt rồi. Ít nhất nàng biết ta ở trên Vụ Sơn một đời bình yên, ta biết nàng ở trong giang hồ hô phong hoán vũ, có thể điều này không được xem là tốt nhất. Thế nhưng…” Hắn hơi dừng, sau đó lại quay đầu nhìn Minh Nhị, trong con người đen như mực ẩn chứa vô hạn thống khổ lóe lên một tia sáng yếu ớt, “Chẳng phải đã xuất hiện một người là ngươi đấy sao? Hơn nữa còn có Ninh Lãng. Thời gian trôi qua lâu, cuối cùng rồi một ngày nàng cũng sẽ quên quá khứ, dù sao năm tháng sau này của nàng vẫn còn rất dài.”
Minh Nhị kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không thể nói gì.
Phượng Duệ đến cạnh giường, nhìn Minh Nhị ở khoảng cách gần, tựa hồ muốn nhìn thấu con người hắn, thấu tận đáy lòng hắn. Sau một lúc lâu, hắn nói: “Ngươi và nàng, vừa làm bạn với nhau vừa tranh đấu nghi kỵ lẫn nhau, đấy cũng coi như thế gian hiếm có. Nếu có một ngày các ngươi có thể gạt bỏ tranh đấu nghi kỵ, có lẽ cũng sẽ là một đôi thân tiên quyến lữ như ‘Bạch Phong Hắc Tức’ vậy.”
Minh Nhị nghe vậy bật cười, nụ cười hàm chứa ý trào phúng nhàn nhạt, nhưng không dành cho Phượng Duệ mà phảng phất là dành cho chính hắn. Hắn ngước mắt nhìn thẳng đôi mắt đen như vực sâu thăm thẳm của Phượng Duệ, một khắc kia màn sương mù dày đặc trong mắt hắn tản mát đi, một đôi mắt vô tình không e dè mà bày ra trước mắt Phượng Duệ.
“Ta và nàng là người giống nhau, cho nên ta biết người như chúng ta, suốt đời cũng không thể có được những thứ giản đơn như người bình thường. Chúng ta… tuy có ràng buộc, nhưng cả đời giỏi nhất cũng chỉ có thể vừa làm bạn vừa tranh đấu.”
Phượng Duệ nghe vậy lại lắc đầu, đưa tay móc từ trong ngực ra một món đồ đặt vào tay Minh Nhị, dưới ánh nhìn sửng sốt của Minh Nhị mà khép tay hắn lại, nói: “Ngươi và nàng quen biết nhau chưa tới mười năm, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Nói xong xoay người cất bước rời đi, cánh cửa mở ra vương lại câu nói nhàn nhạt mà sâu xa, “Mà ta và nàng… sau khi trở về Hoàng triều, ta và nàng vĩnh viễn không gặp lại nhau, có lẽ sẽ quên nhau, có lẽ là nhớ mãi.”
Trong phòng, Minh Nhị kinh ngạc nhìn vật trong tay.